Cho Thuê Bạn Trai - Mạc Lí

Chương 15

Editor: Lim

Beta: Bánh bao nhỏ

Reup: Mèo Tai Cụp

- - -

Chương 15: Đại hội thể dục thể thao dành cho người nhà nhân viên công chức (2)

- - -

Mạnh Vũ Phồn mồm mép lém lỉnh, nhanh chóng quyết định thay ba vợ ra trận.

Quyết định này vừa nói ra, ba Dương Tiếu vui vẻ, mẹ Dương Tiếu nở nụ cười, chỉ có Dương Tiếu bực bội.

“Không được đi”. Dương Tiếu hỏi: “Đây là đại hội thể dục thể thao công nhân viên chức, anh thay ba em tham gia, người khác hỏi quan hệ của hai người, anh nói thế nào?”

“Nói thật thôi”. Mạnh Vũ Phồn ngoan ngoãn đáp: “Anh sẽ nói anh là bạn trai của con gái ông ấy”.

Còn chưa nói xong, Dương Tiếu liền kiễng chân lên, che miệng của cậu lại.

Cô vừa xấu hổ vừa sốt ruột, trong lòng nghĩ cậu thật là phiền phức!

Ba cô làm ở đơn vị cả đời, các cô chú ở đó đều nhìn cô lớn lên. Nếu lần này để Mạnh Vũ Phồn thay ba cô tham gia thi đấu bóng rổ, vậy không phải toàn bộ đơn vị đều biết cô có bạn trai mới à?

Như vậy, sau này nếu cô và cậu “chia tay”, không những phải nói rõ với ba mẹ cô, còn phải nghĩ cách né tránh sự quan tâm của các cô chú nữa.

Ba mẹ Dương Tiếu thấy cảnh đùa giỡn của đôi bạn trẻ, còn tưởng rằng Dương Tiếu đang xấu hổ.

“Được rồi Tiếu Tiếu, trước kia chưa thấy da mặt con mỏng thế này.” Ba Dương Tiếu vui mừng nói: “Hiếm khi Tiểu Mạnh chủ động thế này, ba nghĩ cứ để cậu ấy thay ba tham gia một trận cũng không vấn đề gì! Với lại ... con thấy đội cổ động của nữ công nhân viên chỗ ba quá nhiệt tình, sợ Tiểu Mạnh bị các bạn ấy chú ý phải không?”

Mạnh Vũ Phồn vừa nghe, rõ ràng cũng có ý giễu cợt. Cậu ấy giả vờ bắt chước động tác đưa tay lên thề: “Tiếu Tiếu, em yên tâm. Anh cam đoan chỉ tập trung vào trận đấu, tuyệt đối không nhìn đội cổ vũ một lần!”

“...”. Dương Tiếu thầm nghĩ, ai để ý đội cổ vũ kia? Nữ công nhân viên ở đơn vị ba Dương Tiếu, tuổi trung bình là 35, đội cổ vũ lên sân khấu cũng không nhảy múa, chỉ có hát đồng ca “đoàn kết là sức mạnh”.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Mạnh Vũ Phồn đã quyết định ghi danh tham gia đại hội thể thao ở đơn vị ba Dương Tiếu, hơn nữa cậu vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối mang về cho ba Dương Tiếu một cái cúp, thêm một cái mới để ở tủ ti vi.

Ba Dương Tiếu vui vẻ vô cùng, ngay cả vết thương trên chân cũng không cảm thấy đau nữa: “Tiểu Mạnh, đợi đến trận đấu hôm đó, dù cho ngồi xe lăn, chú cũng phải đến xem trực tiếp trận đấu, cổ vũ cho con”.

Thấy ba đã lâu không tươi cười như vậy, Dương Tiếu phân vân nhiều lần, chỉ có thể để lời từ chối nuốt vào trong bụng.

Việc đến nước này, chỉ cần ba mẹ vui vẻ là được rồi.

Cô thật sự không hiểu, rõ ràng cô và Mạnh Vũ Phồn là quan hệ vì tiền, cớ sao lại từng bước càng lún càng sâu.



Hoa Thành được xem là thủ đô, vào những năm năm mươi, sáu mươi có rất nhiều công trình quân sự. Sau khi tiến hành cải cách chế độ xã hội, những công trình quân sự này đã bỏ bớt chữ “quân”, thay đổi thành xí nghiệp nhà nước, sản xuất đồ điện gia dụng. Đơn vị của ba Dương Tiếu cũng như vậy, nhà máy của ông số hiệu nội bộ là 233, gọi tắt là xưởng 233, đơn vị thường xuyên tổ chức hoạt động như hát đồng ca hoặc các hoạt động giao hữu.

Cuối tháng này, xưởng 233 triển khai đại hội thể dục thể thao mỗi năm một lần, kêu gọi công nhân viên về hưu cùng người nhà nhiệt tình đăng ký tham gia.

Danh sách đăng ký tham gia có mười mấy hạng mục, trong đó trong đó bóng rổ là mục thu hút nữ công nhân viên trẻ tuổi nhất.

Nguyên nhân là do trong trận đấu bóng rổ, chắc chắn có thể thấy rất nhiều chàng trai cường tráng, lại xuất thân tốt, toàn là người nhà cán bộ kỳ cựu, cháu ai đó, con ai đó...

“Ha ha ha, Tiểu Phương, cháu nghĩ nhiều quá rồi!”. Trong phòng hành chính của xưởng 233, vang lên tiếng cười. Vài vị tiền bối hơn bốn mươi tuổi lắc đầu, nhìn về hướng mấy người trẻ mới đến văn phòng: “Cháu cho rằng đây là trận đấu bóng rổ đại học sao? Các chàng trai trẻ tuổi mạnh khỏe ở đâu? Xưởng chúng ta toàn là người lớn tuổi, đại hội thể dục thể thao cơ bản không có người trẻ tuổi. Trận đấu bóng rổ năm ngoái, tuyển thủ trẻ tuổi nhất là em trai chủ nhiệm Vương 32 tuổi, đã kết hôn, con trai cũng 3 tuổi rồi!”

Trợ lí hành chính Tiểu Phương mới tốt nghiệp vừa nghe nói xong ,vẻ mặt tuyệt vọng: “Thật sự không có người trẻ tuổi tham gia sao?”

“Không có”. Chủ nhiệm phòng hành chính nói như đinh đóng cột: “Những người trẻ tuổi hiếm khi tự nguyện tham gia kiểu hoạt động này, vừa không nổi bật, vừa không có tiền, cháu muốn tìm đối tượng, xưởng phía trước và xưởng 666 tổ chức giao hữu, sao cháu không đăng ký tham gia?”

“Xem mắt giao hữu là gì? Đều là những người cực kỳ xấu xí, kỳ chân dị thú”. Tiểu Phương đan hai tay vào nhau, nét mặt mơ màng lộ ra: “Cháu vốn nghĩ rằng, trong trận đấu bóng rổ sẽ gặp được một chàng trai trẻ! Giống trong phim thần tượng, cháu đứng bên cạnh sân bóng rổ, quả bóng rơi xuống trước mặt cháu, cháu nhặt lên, quay đầu liền nhìn thấy chân mệnh thiên tử của mình...”

“Được rồi, được rồi. Các cháu đừng suy nghĩ vớ vẩn, đó đều là tình tiết trong phim thần tượng, xưởng chúng ta trải qua bao lần thay đổi, không có khả năng đó đâu!” Chủ nhiệm khí khái xua tay: “Được rồi, đây là danh sách đăng ký tham gia, cháu khẩn trương vào sổ, đánh máy danh sách dán trên tường trên sân vận động trước trận thi đấu.”

Tiểu Phương thở dài, đón nhận danh sách bắt đầu làm việc.

Cô ấy cùng với một người công nhân lớn tuổi, một người đọc danh sách, một người phụ trách nhập vào máy tính.

“Đăng ký thi đấu bóng bàn có ...”

“Đăng ký thi đấu cầu lông có ...”

“Đăng ký chạy nhanh 50m có ...”

“Đăng ký thi đấu bóng rổ có ... Tiêu xx, Hoàng xx, Mạnh Vũ Phồn,...”

“Mạnh Vũ Phồn?” Chủ nhiệm phòng hành chính nghe thấy cái tên lạ, chen vào nói: “Ai vậy?”

Tiểu Phương lục tìm bảng đăng ký, trả lời: “Đây là chú Dương ở xưởng lắp ráp lên đăng ký, quan hệ ghi là con rể."

“Con rể?” Chủ nhiệm phòng hành chính vừa nghe xong, cau mày lại: “Tiếu Tiếu nhà ông ấy không phải độc thân sao, con rể đâu ra?”

“Chủ nhiệm, tin tức của bà lỗi thời rồi!” Một cô lớn tuổi ở phía đối diện thần bí nói: “Trung thu Tiếu Tiếu dẫn bạn trai về nhà rồi, nghe nói cậu ấy rất cao, một mét chín mấy lận. Mọi người trong khu đều nhìn thấy!”

Mấy người công nhân trung niên xúm lại, bắt đầu tám chuyện.

Tất cả mọi người đều rất hiếu kỳ, người con rể cao ngút của nhà họ Dương rốt cuộc dáng dấp thế nào?

. . . . . .

“...Hắt xì!”

Ở cửa bệnh viện, Mạnh Vũ Phồn bị mọi người nhắc đến nỗi liên tiếp hắt xì. Cậu xoa mũi, làm cho đầu mũi đỏ cả lên.

Cuối tuần này, ba Dương Tiếu xuất viện. Ông ấy bị rạn xương, bó bột xong phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày bác sĩ mới ký giấy xuất viện, cho phép ông về nhà tĩnh dưỡng. Mạnh Vũ Phồn sáng sớm liền chạy đến bệnh viện, giúp đỡ dọn dẹp, cậu dễ dàng bế bổng ba Dương Tiếu hơn 75kg từ giường bệnh ra xe lăn.

Thủ tục xuất viện rườm rà, nhờ có Mạnh Vũ Phồn giúp đỡ, Dương Tiếu mới có thể chạy đi làm thủ tục giấy tờ.

Bệnh nhân cùng phòng bệnh với ba Dương Tiếu đều giơ ngón tay cái khen ngợi: “Ông Dương, con rể ông thật hiểu chuyện! Hai đứa định khi nào kết hôn?”

Ba Dương Tiếu ngoài miệng thì nói: “Ai ya, việc của tụi nhỏ thì tụi nhỏ tự làm chủ, bây giờ đều kết hôn muộn, thân làm ba mẹ chúng ta không cần bận tâm.” Nhưng trong lòng ông thì lại cực kỳ lo lắng.

Trước đây, ông không tán thành việc yêu nhanh cưới vội của đám trẻ, cũng không tán thành tình yêu chị em, nhưng nếu như con rể là Mạnh Vũ Phồn thì ông vẫn có thể chấp nhận được.

Sau khi Dương Tiếu làm xong thủ tục xuất viện, liền nhìn thấy ba cô ngồi trên xe lăn mang theo nét mặt thần bí, tủm tỉm cười, lạ thật, ông ấy ngã gẫy chân, vậy mà cũng vui sao?

Bốn người họ rời bệnh viện, vừa mới đi được một đoạn, Mạnh Vũ Phồn liền hắt xì mấy tiếng.

“Không phải Tiểu Mạnh bị cảm lạnh chứ?” Mẹ Dương Tiếu lập tức khẩn trương: “Con xem con kìa, đừng cậy tuổi còn trẻ mà mặc ít như vậy, sáng sớm và tối muộn thời tiết lạnh hơn nhiều, con cao lớn như thế càng nên chú ý giữ ấm."

Nói xong, bà quay lại dạy dỗ Dương Tiếu: “Tiếu Tiếu, con sao lại không thương Tiểu Mạnh như vậy? Con xem cậu ấy không có găng tay không có khăn quàng cổ, cổ lạnh đỏ cả lên.”

Dương Tiếu không hiểu sao bị mẹ mắng một trận, quả thực nghi ngờ bản thân có phải do mẹ sinh ra không: “Anh ấy lớn rồi, nếu anh ấy lạnh thì sẽ mặc thêm quần áo. Con nói nhiều rồi, anh ấy không nghe, có tác dụng gì chứ?”

Ba Dương Tiếu ngồi trên xe lăn bỗng nhiên chen vào: “Cậu ấy là bạn trai con, cậu ấy không nghe lời con nói thì nghe ai?”

“...” Dương Tiếu nghĩ, thôi xong, thôi xong, cô thuê bạn trai giả chỗ nào, rõ ràng là thuê đứa con giả.

Trong khi ba người nhà Dương Tiếu cãi nhau, Mạnh Vũ Phồn ở bên cạnh cười trộm.

Dương Tiếu bắt được cái đuôi của cậu, lập tức hỏi cậu cười cái gì.

“Dương Tiếu, quan hệ của em và ba mẹ thật tốt” Mạnh Vũ Phồn có chút tiếc nuối nói: “Ba mẹ anh công việc bận rộn, từ lúc anh học cấp ba thì ba mẹ thường xuyên đi công tác, trong nhà luôn vắng vẻ.”

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vũ Phồn nhắc đến ba mẹ cậu, Dương Tiếu lúc này mới kinh ngạc, cậu đối với tất cả việc nhà cô đều hiểu rõ, nhưng cô đối với bối cảnh của cậu hoàn toàn không biết gì.

Mẹ Dương Tiếu nghe xong, rất đau lòng, vội vàng nói: “Tiểu Mạnh, khi nào cháu không bận, đến nhà cô chú chơi, cô với chú đều hoan nghênh cháu.”

Dương Tiếu sợ nhất là chủ đề về nhà này, bởi vì cô biết rõ ràng, quan hệ của cô và Mạnh Vũ Phồn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đầy rẫy nguy cơ, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ tẩy. Hiện giờ cô hết sức cố gắng chèo chống lời nói dối này, kỳ thật giống như nhảy trên lò xo vậy.

Nếu như mặc kệ Mạnh Vũ Phồn và ba mẹ cô càng lúc càng thân nhau, nếu như ngày nào đó chân tướng bị lộ tẩy...

Nghĩ đến đây, Dương Tiếu vội vàng chuyển chủ đề: “Anh ấy bình thường huấn luyện rất bận, lúc nào cũng tập luyện. Sắp tới anh ấy còn phải tham gia một trận đấu lớn...”

“Ây” Mẹ Dương Tiếu vừa nghe vậy, liền nói: “Tiểu Mạnh, con thay chú tham gia trận đấu, có ảnh hưởng đến việc huấn luyện của con không?”

“Không việc gì ạ” Mạnh Vũ Phồn ngoan ngoãn lắc đầu: “Huấn luyện viên của bọn con đều nói phải kết hợp ‘lao dật’”. Cùng chiến hữu thi đấu là “lao”, cùng với các bác công nhân viên về hưu thi đấu là “dật”.

Cậu lấy ưu thế một người tinh thông trong nghề giải thích cho mọi người.

. . . . . .

Cả nhà bốn người về đến nhà, ba Dương Tiếu vào phòng thay quần áo, mẹ Dương Tiếu vội vàng vào bếp nấu cơm.

Đây là lần thứ hai Mạnh Vũ Phồn đến nhà họ Dương. Còn nhớ lần đầu tiên khi cậu đến, khẩn trương đến mức luống cuống chân tay, thay bóng đèn lại còn uống rượu, hoàn toàn chính là một chàng rể mới đến.

Nhưng lần này, cậu hoàn toàn không còn cảm giác vội vàng khẩn trương như lần trước, tự nhiên bước vào nhà, sau đó khom lưng lấy đôi dép lê từ trong tủ giày mà mẹ Dương Tiếu đặc biệt chuẩn bị một đôi dép size lớn cho cậu.

Dương Tiếu nhìn đôi dép trong chân Mạnh Vũ Phồn với ánh mắt phức tạp, trong lòng cô đang rất loạn, sắp xếp không rõ ràng. Công sức bao lâu nay của mẹ cô đến cả dép đi cũng chuẩn bị cho cậu.

Bởi vì thời gian gấp gáp, mẹ Dương Tiếu tùy ý làm mấy món cơm ngày thường.

Bà biết sức ăn của Mạnh Vũ Phồn tốt, nên đặc biệt làm nhiều thức ăn, trên bàn năm đĩa đầy ắp thức ăn.

Mạnh Vũ Phồn khéo léo nói: “Thật là thịnh soạn, cô nấu ăn ngon quá!”

Ba Dương Tiếu khiêm tốn nói: “Đây đều là món ăn thường ngày, không thể hiện được trình độ đích thực của bà ấy. Thật ra sở trường của bà ấy là hải sản, nhất là tôm và cua cay, có thể sánh ngang với nhà hàng!” Nói xong, ông tiếc nuối lắc đầu: “Mùa cua trước, còn nói mời con đến ăn cua. Kết quả công việc bận rộn, cua qua mùa rồi, thịt cua bây giờ ít, gạch cua cũng không béo, năm nay xem như lỡ mất rồi.”

“Không sao ạ, còn năm sau nữa ạ.” Mạnh Vũ Phồn nói tiếp: “Năm sau con cùng Tiếu Tiếu nhất định về ăn cua cay của cô”. Cậu nghiêng đầu nhìn Dương Tiếu, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “...đúng không?”

“...Đúng” Trong lòng Dương Tiếu loạn nhịp, miễn cưỡng gật đầu cười.

Năm sau? Cậu và cô làm gì có năm sau.

Trung thu năm sau, bên cạnh cô sẽ có một người khác rồi.

Ăn cơm xong, Dương Tiếu để ba mẹ về phòng nghỉ ngơi còn cô đi rửa bát. Kết quả vừa mới mở vòi nước, liền bị sói nhỏ cướp mất tạp dề và miếng bông rửa.

Mạnh Vũ Phồn dáng cao, chậu rửa bát nhà Dương Tiếu lại thấp, Mạnh Vũ Phồn đành phải khom lưng chịu khổ, lại còn phải cẩn thận không để đầu va vào tủ bếp phía trên. Cậu rửa bát rất chăm chú, bọt xà phòng đầy tay. Giữa chừng cậu hắt xì một cái, theo thói quen đưa tay lên xoa mũi, làm cho chóp mũi cũng bị dính bọt.

Chiếc tạp dề ôm vào thân cậu, buộc ở sau lưng, hiện lên tấm lưng đầy rắn chắc của cậu.

Dương Tiếu không biết xuất phát từ tâm lý gì, lặng lẽ lấy điện thoại chụp lại hình ảnh cậu đang làm việc nhà. Trên ảnh, trông cậu cực kì nam tính, mấy sợi tóc xòa trên trán, rõ ràng là cao hơn một mét chín, nhưng trong ảnh lại hiện lên không giống, hình ảnh này khiến người khác thích thú.

Dương Tiếu gửi ảnh chụp qua cho Đường Thư Cách xem, kèm lời nhắn: “Sản phẩm của công ty các cậu, tớ rất hài lòng.”

Quả nhiên trong vòng nửa phút, nhận được tin nhắn tới với 100 chữ “A A A A A A A A ....”của Đường Thư Cách.

Dương Tiếu cực kỳ hài lòng, cô cất điện thoại đi, tay cầm một ly nước, dựa vào bên cửa hỏi Mạnh Vũ Phồn: “Rửa bát có phải là chiêu trò tăng giá phục vụ của công ty các cậu không?”

Nếu nói như vậy, cô thật muốn đem tất cả đồ trong nhà đưa cho tiểu soái ca dọn rửa. Đẹp như vậy, tiêu nhiều tiền chút cũng đáng.

Mạnh Vũ Phồn lại nói: “Phần này không tính giá phục vụ, đây là thân sĩ phục vụ.”

“Đây là ý gì?”

Mạnh Vũ Phồn trả lời: “Từ nhỏ ba tôi đã dạy là một người đàn ông tốt không được để phụ nữ rửa bát. Từ khi tôi nhớ được, mẹ tôi cho tới bây giờ chưa từng rửa bát.”

Dương Tiếu kinh ngạc: “Đều là ba cậu rửa?”

“Không phải” Mạnh Vũ Phồn lắc lắc đầu: “Là máy rửa bát.”

“...”

Thôi xong.

Điện thoại của Dương Tiếu rung không ngừng, Đường Thư Cách dùng vô số chữ “A A A A A A ...” trong cuộc nói chuyện giữa hai người.

Sugar Đường: Tớ thấy sói nhỏ của cậu rất ngoan.

Sugar Đường: Nhưng mà quần áo mặc trên người có chút không hợp.

Lol: Tạp dề trong nhà hơi bẩn, đúng là không ăn khớp với cậu ấy thật.

Sugar Đường: Không, cậu hiểu lầm rồi! Tạp dề rất đẹp, cái tạp dề này cần phải giữ lại.

Sugar Đường: Không cần mặc tạp dề, những cái khác cũng không cần mặc.

Lol: . . . . . .

Lol: Đường Đường, tớ muốn báo cảnh sát .

Đường Thư Cách gửi liên tiếp gif hình ảnh bà lão cười đáng khinh.

Nhưng không thể không thừa nhận, Dương Tiếu tưởng tượng một chút theo lời cô ấy, phát hiện quả thật ... không, ngừng lại.

Cô chính là một người đứng đắn, làm sao có thể đối với một nam sinh nảy sinh ra tưởng tượng không thực tế như vậy.

Dương Tiếu vội vàng bỏ những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu.

Lol: Được rồi, tớ có một việc quan trọng muốn hỏi cậu.

Lol: Chân ba tớ gần đây bị thương, cậu bé này giúp nhà tớ rất nhiều, vốn dĩ những việc này đều không thuộc phạm vi phục vụ của cậu ấy.

Lol: Tớ muốn cảm ơn cậu ấy một chút, nhưng cậu ấy lại không chịu nhận tiền.

Dương Tiếu vẫn làm đúng điều khoản thỏa thuận. Nếu như cậu ấy cung cấp dịch vụ ngoài điều khoản, thì cô nhất định thanh toán rõ ràng theo giá công khai.

Cô không muốn thiếu nợ tình cảm người khác. Dù sao, bọn họ cũng bắt đầu quan hệ do tiền bạc, vậy nên quan hệ này nên duy trì ở trên phương diện tiền bạc là đơn giản nhất.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, lì xì Dương Tiếu chuẩn bị đều bị cậu từ chối, cậu nói đây đều là việc nhỏ, không có gì.

Sugar Đường: Woo Woo Woo ..., chuyện gì đây?

Sugar Đường: Thật là thân thiết nha!

Sugar Đường: Tớ cũng muốn thuê cậu ấy để cậu ấy làm tớ vui!

Dương Tiếu: “...”

Kỳ lạ, khi bạn thân của cô nói muốn thuê Mạnh Vũ Phồn, trong lòng lại có chút không vui.

Cũng may, Đường Thư Cách trả lời rất nhanh.

Sugar Đường: Có điều, vẫn là nên quên đi.

Sugar Đường: Tớ không có nhiều tiền, tiền lương còn phải tiết kiệm để nuôi Idol _(:з" ∠)_

Phù... Vẫn tốt, vẫn tốt.

Sugar Đường: Nếu cậu ấy thật sự không nhận tiền, cậu tặng cậu ấy quà thì thế nào?

Sugar Đường: Tặng gì mà cậu ấy dùng được ấy.

Sugar Đường: Ví dụ như khăn quàng cổ, mũ, găng tay, hoặc là đồ dùng thể thao vân vân.

Khăn quàng cổ? Găng tay?

Dương Tiếu nghĩ đến hôm nay cậu hắt xì liên tiếp hai lần, có chút động lòng.

Lol: Nhưng tặng khăn quàng cổ hay là găng tay, có thân mật quá không?

Lol: Quà kiểu này, thường là bạn gái tặng bạn trai?

Sugar Đường: Chẳng sao cả, các cậu bây giờ chẳng phải bạn trai – bạn gái đấy thôi.

Dương Tiếu: “...”

Nói như thế hình như cũng giống vậy thật.

Bình Luận (0)
Comment