Cho Tớ Mượn Bài Tập Chép Với!!!

Chương 56

Ăn cơm xong, Tiết Nhượng đi tắm rửa, Trương Lam nằm ở trên giường chơi điện thoại, nhưng tâm thần cô không yên, chơi thua hết, Tần Thiên ở đầu bên kia hỏi cô: "Sao lại thế này? Đêm nay không có tâm trạng sao?"

Trương Lam chần chờ một chút, nói: "Có chút việc."

"Chuyện gì?"

Trương Lam nói: "Tớ gọi điện thoại về nhà đã, tối nay trả lời cậu."

"Được."

Đầu bên kia truyền tới giọng nói của Tần Thiên, Trương Lam nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, buộc tóc, đi ra cửa phòng, đi ban công, thời tiết dần dần lạnh, ban đêm nhiệt độ hạ xuống lợi hại, cô sờ sờ cánh tay mình, nhìn đến nhẫn kim cương trên ngón tay, thời điểm cô đi dạo phố hôm nay, trong lúc vô ý thấy, kiểu dáng đơn giản, bên trong là một viên kim cương hình tam giác, kim cương rất xinh đẹp, lấp lánh, cô cầm lên nhìn thoáng qua, liền để xuống.

Ai biết anh lại mua, cô vuốt ve, cầm lấy điện thoại, lục ra số của Trương Trọng Cảnh, thứ năm tuần trước cô mới gọi điện về nhà, bất quá lúc ấy cô không nhắc tới Tiết Nhượng, lần nữa gặp mặt làm cô quên nói ra, quan trọng nhất là Tiết Nhượng chủ động tới tìm cô, cái loại vui sướng đó làm cho đầu óc cô mê muội.

Mà cuộc điện thoại của Chung Lệ Nhan, giống như một cái chuông báo động, đem cô từ trong cảm giác vui vẻ này kéo ra ngoài.

Điện thoại cơ hồ là vừa thông qua liền có người nhận.

Giọng Trương Trọng Cảnh ôn hòa: "Lam Lam, ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi." Nghe được thanh âm của ba, Trương Lam an lòng không ít, cô hỏi: "Ba ăn chưa?"

"Ăn rồi, đang ở công ty, thế nào? Nhớ ba sao?" Trương Trọng Cảnh mang theo ý cười hỏi."

"Vâng, nhớ ba, con còn hai ba tháng nữa mới được nghỉ, mẹ thì sao ạ?"

"Mẹ con vừa mới đi Pa-ri, buổi sáng ngày mai ba cũng phải đi Pa-ri, con nếu gần đây cảm thấy quá buồn chán, phải đi giúp Tần Thiên."

"Vâng, con sẽ giúp."

Lại hàn huyên một hồi, Trương Lam mới chống tay trên ban công, thấp giọng gọi: "Ba."

"Ừ?"

"Con cùng Tiết Nhượng... Lại gặp mặt."

Trương Trọng Cảnh đầu bên kia trầm mặc hai giây, sau đó cười nói: "Sau đó thì sao?"

"Con lại ở cùng với anh ấy."

"Ừ."

"Ba, ba không kinh ngạc sao? Sẽ không phản đối sao?" Trương Lam có chút kinh ngạc hỏi, cô nhảy ngồi lên ban công, nhìn đèn đuốc tầng dưới của Vạn Khoa.

"Lam Lam, ba nói với con, mấy năm qua, Tiết Nhượng đều vẫn luôn tìm con, là ba ngăn cản, ba cho rằng con vẫn trong đang thời kỳ khôi phục vết thương, huống hồ nó cũng không có năng lực làm cho con hạnh phúc, cho nên ba luôn không để cho thằng bé tìm được con."

"Cái gì?"

Trương Lam ngây ngẩn cả người.

Trương Trọng Cảnh nhàn nhạt nói: "Con muốn đi Bắc Kinh, ba sau này mới biết, con là vì Tiết Nhượng, con nói Trung Quốc này lớn như vậy, con nếu thật sự đã chết tâm muốn vĩnh viễn không gặp lại thằng bé, vì sao lại muốn đi Bắc Kinh? Vì sao lại không nghe theo an bài của chúng ta xuất ngoại? Nói trắng ra thì, con vẫn muốn cho bản thân cùng thằng bé một cơ hội."

"Ba." Trương Lam nhịn không được nghẹn ngào.

"Ngoan, không khóc, con bây giờ gọi điện thoại cho ba, có phải gặp vấn đề hay không?"

"Vâng." Trương Lam theo bản năng nắm váy, "Con phát hiện con không có cách nào đối mặt với mẹ anh ấy, mẹ anh ấy hôm nay đến Bắc Kinh, con nhất thời sợ hãi, con liền chạy, con kháng cự gặp mẹ anh ấy, thậm chí trong lúc ấy.... Con buộc anh ấy lựa chọn ở bên con hoặc ở bên cha mẹ anh ấy."

"..." Trương Trọng Cảnh đầu bên kia sửng sốt, bản thân ông đang ở phòng họp, đột nhiên, ông vẫy tay, cho tất cả mọi người đi ra ngoài, thư ký thấy thế, chỉ có thể lấy máy tính đặt ở trên bàn, chỉ huy bọn họ đi ra ngoài.

Trương Trọng Cảnh đứng dậy, chống thắt lưng đi đến cửa sổ bên cạnh, nói: "Bảo bối, ba cảm thấy con như vậy là không tốt."

"Ba... "

"Đúng vậy, mẹ thằng bé không đúng, bà ấy mấy năm nay sự nghiệp cũng gặp một ít trở ngại, mặt khác, năm đó Tiết Nhượng cùng cha mẹ huyên náo đặc biệt lợi hại, chuyển ra khỏi nhà, toàn bộ cao nhị cùng cao tam thằng bé luôn ở bên ngoài, sự nghiệp của mẹ thằng bé bị suy sụp, con trai lại cùng trong nhà cãi nhau, tính cách của bà ấy cũng cũng thay đổi rất nhiều, con người luôn vì chuyện của bản thân mà làm việc, phụ trách, bà ấy cũng đã gánh vác hậu quả, Lam Lam, ba muốn nói với con, trong nhân sinh mọi người đều phải trải qua rất nhiều chuyện, nhưng con phải học cách biết đối mặt với.... "

"Ba, ba tại sao biết nhiều như vậy?" Trương Lam hoàn toàn không biết, ba cô lại biết rõ ràng tình huống của gia đình Tiết Nhượng như vậy.

Trương Trọng Cảnh nhàn nhạt nói: "Bảo bối, ba cũng là lo lắng cho con, ba thậm chí nghĩ tới sử dụng một ít thủ đoạn để dạy dỗ mẹ Tiết Nhượng một chút, nhưng là.... Chuyện này ba còn chưa kịp làm, bà ấy cũng đã tự thực ác quả*, không có gì so với chuyện con trai cùng mình trở mặt, càng làm cho trái tim người ta càng băng giá hơn, nếu quả thật có một ngày, con cùng ba trở mặt, ba có thể ngay cả sống cũng không muốn sống."

*Tự thực ác quả – 自食恶果: Tự mình làm thì tự lãnh lấy hậu quả.

"Ba, sẽ không đâu! Con tuyệt đối sẽ không."

"Ngoan, ba chỉ đang so sánh, con xem Tiết Nhượng đều đã kháng nghị qua, con có phải cũng nên học đi đối mặt hay không? Nếu như con vẫn luôn không có cách nào đối mặt, vậy ba cho rằng con cùng Tiết Nhượng, cũng không thích hợp ở cùng nhau." Trương Trọng Cảnh nhẹ giọng nói.

Trương Lam sửng sờ tại chỗ.

"Ba, con... "

"Nếu như con vẫn luôn không có cách nào để giải thoát đi ra, ba cũng sẽ không để cho con ở cùng một chỗ với thằng bé, dù sao hai nhà kết hôn, là chuyện của hai gia đình, con sau khi kết hôn đều phải đối mặt với bà ấy hàng ngày, con khó chịu cả đời, vậy cần gì phải làm chứ?"

"Ba.... "

"Cho nên, hoặc là con đi đối mặt với bà ấy, hoặc là, hãy cùng Tiết Nhượng chia tay."

Vừa nghe đến chia tay, nước mắt Trương Lam liền dâng lên, cô nghẹn ngào nói: "Con không cần."

Trương Trọng Cảnh ở đầu bên kia nghe được cũng đau lòng, ông thấp giọng nói: "Bảo bối."

"Ba, con là vì anh ấy mới đến Bắc Kinh."

"Ừ."

"Con không chia tay."

"Vậy con liền phải đối mặt."

"Ba, để cho con suy nghĩ một chút."

"Được."

Treo điện thoại, Trương Lam ngồi ở trên ban công một hồi, mới lau lau nước mắt, xuống ban công, cô đẩy cửa ban công ra, bước chân dừng lại.

Tiết Nhượng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, anh nâng mắt lên liếc nhìn cô một cái, cười hỏi: "Đã gọi điện xong rồi sao?"

"Ừ." Hốc mắt Trương Lam hồng hồng, Tiết Nhượng dập tắt thuốc, giang tay ra, "Lại đây, ôm một chút."

Vành mắt Trương Lam đỏ lên, đi qua, ngồi vào trong lòng anh, Tiết Nhượng đưa tay ôm thắt lưng của cô, trong lòng bỗng chốc liền ấm áp, anh tắm sạch sẽ cũng đã mặc quần áo ngủ, hai người ôm nhau, da thịt kề sát, Trương Lam nhịn không được, vươn tay ôm lấy của cổ của anh, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh trước kia, vẫn luôn ở bên ngoài? Ở một mình?"

"Ừ."

"Anh đi tìm em?"

"Đi tìm."

"Có phải là tìm không thấy?"
Bình Luận (0)
Comment