Trương Lam ngoan ngoãn vào cửa, biết điều cúi người: "Thầy giáo khỏe."
"Ừ."
Tề Hoành gật đầu.
Cô giáo Anh ngữ liếc Trương Lam một cái, sau đó chỉ vào cô bên cạnh bàn: "Đứng!"
Trương Lam nghe lời đứng lên.
Cô giáo Tiếng Anh nắm bút, nhẹ nhàng ở trên bàn gõ, một cái lại một cái, cũng không lên tiếng, những đồ vật trong phòng làm việc của thầy cũng bỗng dưng yên lặng.
Phòng làm việc liền chìm đắm trong không khí yên tĩnh như đang trực chờ để bùng nổ.
Cô giáo nhìn Trương Lam.
Cô khéo léo cúi đầu xuống.
Khuôn mặt của Trương Lam thật sự rất đẹp, Trương Trọng Cảnh vốn là một đại soái ca, tuổi đã hơn bốn mươi nhưng lại rất thành thục khôi ngô, Trương Lam cùng cha cô có ba phần giống, còn lại bảy phần giống mẹ cô, liền sinh ra cô thật xinh đẹp, làm người khác không nhịn được thấy ghen tỵ, cô giáo Anh ngữ thở dài, hỏi: "Em tại sao không làm bài tập?"
"Không biết làm bài tập như thế nào." Trương Lam có chút ủy khuất.
"Không biết thì sao không hỏi bạn học?" Cô giáo biết cô trong giờ học ở trốn đằng sau sách ngủ, nhiều lần muốn nổi giận, cuối cùng đổi chủ đề lại quên mất.
"Không có bạn học nào nói cho em." Trương Lam càng ủy khuất.
Cô giáo Anh ngữ sững sốt, cùng Tề Hoàng bên cạnh nhìn nhau một cái, Tề Hoành đứng dậy, ho khan, ở bên tai cô giáo nói.
Cô giáo Anh ngữ mặt đầy sáng tỏ.
Cô giáo nói: "Trở về, đem bài tập chép mười lần, tan học nộp lên."
"Vâng." Trương Lam ngoan ngoãn cúi đầu.
Thái độ nhận sai rất tốt, vốn lửa giận tích lũy trong lòng đều tiêu mất hơn nửa, cô giáo Anh ngữ khoát khoát tay: "Đi ra ngoài đi."
"Cảm ơn cô." Trương Lam đáp lời, xoay người rời đi, vừa ra ngoài cô liền thở phào, duỗi người một cái, lười biếng đi về lớp.
Trong giờ học, học sinh từ trên xuống dưới, đồng phục mùa hè màu trắng xanh ở trong gió tung bay, một bạn học chạy qua chạm vào người cô, sải bước đi nhanh, Trương Lam lên bậc thang cuối cùng, liền bị Long Ngọc ôm tay, cô sửng sốt một chút, Long Ngọc nhíu mày, khóc hu hu: "Tớ tối hôm qua nằm mơ."
"Mơ về cái gì?"
"Nằm mơ thấy hoa khôi kia tới trường học chúng ta."
" Sau đó thì sao?"
"Oa —— cô ấy tới thật, ở lớp tớ, cậu nhìn xem."
Nhìn theo tay của Long Ngọc, cô thấy Tiết Nhượng dựa vào hành lang hai tay đút vào túi quần, gió nhẹ nhẹ phẩy, lay động sợi tóc của cậu, gương mặt tuấn tú như ẩn như hiện, sợi tóc lướt qua đường cong rõ ràng của chiếc cằm, sạch sẽ tốt đẹp, cũng không phải quá tốt, đứng bên cạnh còn có một nữ sinh thấp hơn cậu nửa cái đầu, trong tay cầm một cuốn sách, cùng cậu nói chuyện phiếm.
Cậu còn nghiêng đầu, tựa tiếu phi tiếu, trong mắt phảng phất ước muốn rộng lớn.
Tên ngốc Phan Vĩ đứng bên cạnh bọn họ, nói gì đó, tay huơ huơ.
Nữ sinh chung quanh mặt đầy hâm mộ, đối với nữ sinh kia nhìn chăm chú.
" Nghe nói cô ấy thi đạt hạng hai toàn thành phố, chỉ đứng sau Tiết Nhượng."
"Ai nha, không phải nhà cô ấy đã chuyển đi rồi sao? Tại sao lại quay về?"
"Không nỡ rời xa Tiết Nhượng?"
"Cũng có thể, thật hâm mộ cô ấy nha, bình thường Tiết Nhượng đều không quan tâm đến người khác."
" Đúng vậy đúng vậy, là người đầu tiên đứng bên cạnh Tiết Nhượng."
"Ô Ô." Long Ngọc cắn tay áo, trong mắt tất cả đều là hâm mộ đố kỵ.
Trương Lam nhìn bọn họ một hồi, nữ sinh kia tóc thật dài, trực tiếp bay tới đến trước mặt Tiết Nhượng, cậu một chút cũng không cũng không tức giận, giơ tay đem sợi tóc vén xuống.
Long Ngọc khóc tức tưởi: "Làm thế nào đây, tớ rất muốn làm bạn cậu ấy."
"Có cái gì tốt đâu." Trương Lam thu hồi tầm mắt, từ trong túi lấy ra hai chiếc kẹo que, bóc một chiếc bỏ vào trong miệng, ngoài ra còn để một chiếc trong tay Long Ngọc: "Cầm lấy, nếu như cuộc sống không có vị ngọt, vậy thì ăn chút kẹo, rất nhanh liền ngọt."
Long Ngọc: "Cảm ơn cậu!"
"Ừ." Trương Lam ngậm kẹo que, hướng về phía lớp học đi.
" Trương Lam!" Khóe mắt Phan Vĩ đảo qua, nhìn thấy cô, lập tức hô.
Cô dừng bước, đứng ở phía sau cửa, nhìn sang, mày hơi nhíu: "Chuyện gì?"
Phan Vĩ cười hì hì nói: "Lại đây, tớ giới thiệu một chút."
Trương Lam chỉ nhìn Tiết Nhượng một cái, chép miệng, liếm kẹo: "Không cần, tớ không có hứng thú."
Vừa nói cô liền đi vào trong, nhưng cánh tay bị kéo lại, cô nghiêng đầu, Long Ngọc nước mắt lưng tròng nói: "Đi đi, mọi người quen biết một chút."
Trương Lam nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, sau đó lấy kẹo que ra, cúi đầu hôn xuống trán Long Ngọc: "Tiểu bảo bối, chạy lên đây cậu ta có thể không nhìn thấy."
"A, cậu hôn tớ làm gì ——" Long Ngọc nhất thời đỏ mặt giơ tay lên xoa xoa giữa chân mày.
Trương Lam cười khẽ, đem cô ấy lôi vào: "Lại đây, bài tập Tiếng Anh là gì."
"A, bài tập Tiếng Anh?"
Long Ngọc mặt đầy mờ mịt.
Phan Vĩ nhìn cửa sau của phòng học, ngẩn người một chút, nói: "Tớ mới vừa cảm giác Trương Lam thật là đẹp trai, Tiết Nhượng cậu thấy sao?"
Tiết Nhượng không lên tiếng, dựa vào lan can, chơi điện thoại di động.
Chu Di nhìn phía sau cửa của lớp ba, hỏi Phan Vĩ: "Cô ấy là ai?"
Phan Vĩ cười: "Bạn cùng bàn của Tiết Nhượng."
"A? Ngồi cùng bàn với con gái?"
Chu Di kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Tiết Nhượng, Phan Vĩ cười ha ha: "Cũng không hẳn, chơi với cậu ấy cũng khá vui, dáng dấp cũng xinh đẹp."
Chu Di ngừng một lát, cười nói: "Là rất xinh đẹp, Tiết Nhượng, có phải hay không?"
Cô ta giống như vô tình hỏi.
Tiết Nhượng không phản ứng, cậu liếc nhìn điện thoại: "Vào học."
Lời nói vừa dứt, tiếng chuông liền vang lên, bạn học xung quanh người nào về lớp nấy, Chu Di nắm sách, ngửa đầu nhìn Tiết Nhượng: "Vậy tớ về lớp trước."
Tiết Nhượng gật đầu một cái, cô ta chạy về lớp một, vừa vào lớp liên nghiêng đầu nhìn, Tiết Nhượng chân dài đã đi vào trong phòng học, vừa vặn đụng vào Long Ngọc, Long Ngọc đỏ mặt, hô: "Tiết Nhượng ——"
Tiết Nhượng trực tiếp đi qua, cậu kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn người bên cạnh, Trương Lam nằm ở trên bàn, cầm bút làm bài tập, cậu cầm viên phấn ra, lại vẽ đường phân cách.