Cho Tới Bây Giờ Tùy Em

Chương 24

Hài lòng khoanh hai tay, anh nhìn bức tranh trên tường do tự tay Uy Uy ghép, khóe miệng mỉm cười.

Anh cơ hồ có thể tưởng tượng cảnh hai người bước trên thảm đỏ, từ đó có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, sau đó sinh thật nhiều con gái xinh đẹp như cô.

Ý nghĩ này làm anh cười khúc khích, anh biết bây giờ nhất định vẻ mặt mình rất ngu ngốc, nhưng vẫn không nhịn được cười khúc khích.

Anh vẫn duy trì nụ cười khúc khích đến phòng ngủ, trên bàn có một thiệp mừng đỏ thẫm, anh vẫn không chú ý tới, chỉ là mang theo nụ cười vào phòng tắm, sau đó lên giường.

Tâm tình anh vui vẻ tắt đèn nằm xuống, nhắm mắt, tươi cười tiến vào mộng đẹp.

Năm phút sau….

Anh đột nhiên nhảy xuống từ trên giường, vọt tới cạnh bàn cầm thiệp mừng lên.

Đáng chết, anh quên cái này!

Hôn lễ của Roland!

Trên căn bản, hôn lễ của Roland không có gì không đúng, không đúng là tam cô lục bà nhà cô ấy.

Trước đây, có đánh chết anh cũng không muốn tự chui đầu vào lưới đến gia đình mai mối này, nhưng là trước đây, nếu như những người đàn bà ở La gia muốn mai mối cho anh, sao lại có thể bỏ qua cho Uy Uy?

Nhớ đến những năm qua, mỗi lúc Uy Uy đến La gia đều sẽ bị ép buộc xem một đống hình và tài liệu của “đàn ông tốt”, sau đó lại bị oanh tạc đến mệt muốn cô và vài người trong đó đi xem mắt, thậm chí có thể cô đã bị sắp xếp nhiều lần gặp mặt những người đàn ông đó từ sớm, sắc mặt Hình Lỗi càng khó coi.

Nhìn ngày tháng ghi trên thiệp mừng, ngày một tháng hai, là ngày mốt.

Đáng chết, quá nhanh, coi như ngày mai lúc anh và Uy Uy hẹn nhau bị chụp hình, vậy thì tin tức bát quái nhanh nhất cũng là buổi sáng ngày mốt mới có thể lên báo.

Xem ra nhất định anh phải cùng đi, để bảo đảm những việc xem mắt ngoài ý muốn kia sẽ không xảy ra, có trời mới biết những người phụ nữ La gia đó sẽ chơi trò gì trong hôn lễ.

Nói giỡn, nếu anh để Uy Uy đi một mình, anh thật sự là đáng chết rồi.

Mím chặt môi, anh nhớ kĩ thời gian và nơi tổ chức hôn lễ, quyết định ngày đó anh có chết cũng phải dính lấy cô từ đầu tới cuối, một tấc cũng không rời!

Mới ra khỏi phòng chụp ảnh, Uy Uy liền thấy một đám người vây quanh Hình Lỗi.

Anh vừa thấy cô, lập tức bỏ qua người chế tác đang mời anh tham gia tiết mục, đi về phía cô.

“A Lỗi? Sao anh lại ở đây?” Cô hơi ngạc nhiên, nhớ kỳ tuyên truyền đĩa nhạc của anh đã kết thúc rồi.

“Vì trả một nhân tình, tạm thời nhận phát ngôn.” Anh kéo tay cô, bước nhanh kéo cô rời đi: “Đi, đi ăn cơm.”

“Ăn cơm?” Uy Uy vừa sững sờ, có chút không phản ứng kịp.

“Đúng.” Anh đơn giản khạc ra một chữ.

Cơ hồ bị anh cứng rắn lôi đi, cô chỉ cảm thấy đầu có chút không thông, bất giác có chút mờ mịt hỏi: “Đi đâu ăn?”

“Chỗ ăn cơm.” Anh nhét cô vào xe, vòng qua bên kia lên xe.

Chỗ ăn cơm? Thật là chính xác đơn giản nha.

Vô lực nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, cô bỏ đi ý nghĩ hỏi rõ ràng, dù sao cũng không sao, cô không thường ăn bên ngoài, chỉ là ít nhất A Lỗi biết cô thích cái gì, không để cho cô không ăn là được.

Mấy phút sau, xe ngừng lại, Uy Uy còn chưa xuống xe liền ngây ngẩn cả người.

“MARS?” Cô nghi ngờ theo anh xuống xe: “Đây không phải là tên đội của các anh sao?”

“Anh Trương mở.”

“À?” Cô mở to mắt, có chút kinh ngạc: “Có thật không?”

“Ừ, chị dâu thích nấu ăn, anh Trương thích ủ rượu, liền mở quán ăn này.”

Hình Lỗi đi trước đẩy cửa tiệm bước vào, trong tiệm ánh đèn xanh biếc và đỏ rực lần lượt thay đổi, tiếng nhạc vi tính sôi động quỷ dị, tạo nên loại không khí kì dị.

“Ăn cơm ở đây được không?” Cô có chút bận tâm, bất giác nhỏ giọng hỏi.

Không phải cô thổi phồng anh Trương, chỉ là trong tiệm này, nếu như bị ký giả bát quái thấy thì không tốt lắm.

“Tiệm này mở gần một năm, phải đặt bàn từ mấy tháng trước cũng đã đặt hết.”

Biết cô đang lo lắng điều gì, mặt anh không chút thay đổi, ăn ở hai lòng nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, không có gì lớn, nếu như có vấn đề, anh Trương sẽ biết cách xử lý.”

Cô nhìn anh một cái, biết anh đã quyết định, liền không nói gì nữa.

Hai người ngồi xuống trong góc, anh gọi hai phần ăn đặc biệt.

“Gần đây em rất bận?”

“Ừ, xong rồi.” Cô bưng ly nước, khẽ uống một hớp.

Hình Lỗi nhìn cô, hỏi: “Vậy tết âm lịch em sẽ về nhà hả?”

“Ừ. Không phải anh không biết, nếu em không về, mẹ em sẽ đuổi giết đến tận

Đài Bắc.” Uy Uy hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không hiểu: “Sao anh lại hỏi

vậy?”

“Không có gì.” Anh im lặng, nhìn về phía khác, một lát sau mới nói: “Anh nghĩ có lẽ anh có thể lái xe đưa em về.”

“Đưa em về?” Uy Uy lần nữa trợn to mắt, nghe ra mình trong lúc vô tình cao giọng, cô vội vàng hạ thấp âm lượng, nghi ngờ hỏi: “Năm nay anh không đi diễn sao?”

“Năm nay không có.” Anh bình tĩnh.

“Em cho là anh không thích ở nông thôn.” Cô nhíu mày.

“Không có không thích, chỉ là không có cơ hội.” Anh dời tầm mắt lên mặt cô: “Anh vẫn muốn xem em ở nơi như thế nào mà lớn lên.”

Trong lòng cô giật mình, chỉ cảm thấy trên mặt khẽ nóng lên, âm thầm cảm thấy may mắn vì ánh đèn ở đây lờ mờ, cô chuyển tầm mắt nói: “Nơi đó không có gì để xem, chỉ là nơi nông thôn bình thường. Anh đưa em về, cẩn thận bị mẹ em tưởng là rể hiền.”

Nếu thuận lợi như vậy thì quá tốt rồi.

Nghĩ là nghĩ vậy, trên mặt vẫn không có vẻ gì, chỉ tự nhiên hỏi: “Mẹ em còn hỏi em khi nào kết hôn không?”

“Không có, đại khái là bà đã bỏ qua rồi.”

Hình Lỗi sững sờ, lại thấy cô cười lúng túng, lại nói tiếp: “Chỉ là, hai năm qua đổi thành ba em hỏi.”

Nghe vậy, anh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có người hối thúc là tốt rồi, cô bị buộc cưới áp lực càng lớn, kế hoạch của anh có tỷ lệ thành công càng cao.

“Nói thật, anh đừng nên đi, tránh để đến lúc đó bị ba em ép lấy em, đứa con gái không ai thèm lấy.” Uy Uy cười tự giễu.

Anh lầu bầu một câu.

“Anh nói gì? Em không nghe thấy?” Cô thấy anh giống như đang nói gì, không khỏi nghiêng người về trước hỏi.

“Không có gì, không nghe thấy thì thôi.” Anh liếc cô một cái, nói xong cũng im lặng, một bộ dáng không muốn mở miệng nữa.

Ăn cơm xong, hai người ra khỏi quán ăn, bởi vì mấy ngày nay luồng khí lạnh tràn về, bên ngoài trời đông giá rét, lạnh đến run rẩy, từ phòng ăn ấm áp ra đường cái gió lạnh thấu xương, tuy đã mặc áo khoác, Uy Uy vẫn lạnh run, mãnh liệt hà hơi lên tay.

“Rất lạnh sao?”

Cô quay đầu liếc anh một cái, chỉ thấy anh bình chân như vại, một thân quần áo mùa xuân về hoa nở, không nhịn được hỏi: “Không lạnh sao?”

Hình Lỗi nhún vai một cái, thấy cô rụt cổ lại, hai tay chà xát đưa lên miệng hà hơi sưởi ấm, anh cũng không nghĩ gì, liền đưa tay ôm cô vào lòng, dùng áo khoác bao lại.

“A?” Không đề phòng, cô đã ở trong lòng anh, đầu tiên cô cứng đờ, nhưng vì cảm giác kia quá ấm áp, cô không bỏ được, cộng thêm mùi hương trên người anh vừa quen thuộc vừa thoải mái, nên không lâu sau liền buông lỏng.

Hơn nữa hai tay cô còn ôm chắc hông anh.

Hình Lỗi cúi đầu nhìn cô, kéo kéo khóe môi: “Em cảm thấy sao?”

“Thật ấm áp.” Cô ở trong lòng anh đáp, bổ sung: “Cái áo này.”

“Đúng, nhờ công dụng của nó hay nhờ người chắn gió.” Anh nhíu mày, lại gần trán cô nói.

“Là không tệ, nhưng chúng ta muốn cứ như vậy trở về xe?” Cô nhăn chóp mũi khẽ hỏi, trong lòng tức giận mình ý chí không kiên định, vừa oán hận anh rõ ràng coi cô là bạn bè, vẫn tự nhiên làm các động tác thân mật.

“Vấn đề hay.” Nhìn nơi đỗ xe không xa, đột nhiên anh hỏi: “Có thể nhảy Waltz không?”

“Waltz?!” Cô sửng sốt.

Anh đột nhiên hừ nhẹ một giai điệu, tròng mắt đen tươi cười, cùng cô xoay vòng.

Cái này quá khoa trương!

“Oh my God, A Lỗi…” Uy Uy kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được anh có thể có được tế bào lãng mạng , lại không dám tin tưởng mình thế nhưng thật sự khiêu vũ cùng anh trên đường cái.

Hình Lỗi hừ nhẹ giọng ca, di chuyển không nhanh, nhưng một lần xoay tròn lại xoay tròn, thân thể hai người vì quá gần nhau mà suýt nữa ngã nhào mấy lần, bởi vì cùng ở trong áo khoác nên thoạt nhìn có chút tức cười, khi bọn họ bắt đầu xoay vòng thứ ba thì Uy Uy không nhịn được cười khanh khách.

Tuy rằng bởi vì trời lạnh, người đi đường không nhiều lắm, nhưng vẫn có hai ba người đi đường vì vậy mà tò mò dừng chân, thật may là vì đèn đường mờ mờ, những người đó cũng không nhìn rõ gương mặt họ, chỉ là cô biết rõ trong mắt người khác, nhất định hai người họ giống như người điên, nhưng cô không có nửa điểm phản kháng mặc anh kéo đi, ở trong lòng anh cười đến không thở nổi.

Thật vất vả cuối cùng hai người mới tới bên cạnh xe, Uy Uy đã cười không ngừng được.

“Được rồi, đến rồi, em xem, rất đơn giản mà?” Hình Lỗi nhướng mày, hài lòng.

“Đúng đúng đúng, rất đơn giản…” Cô vẫn không ngừng cười được, nụ cười vui vẻ đối diện với ánh mắt đen thâm thúy bất giác biến mất.

Anh giơ tay khẽ vuốt mặt cô, cô theo quán tính né qua, nhưng trong mắt anh có cảm xúc nào đó cô không nhận ra, làm cô không cách nào nhúc nhích.

Cô không tự chủ ngừng thở, nghe được nhịp tim của mình tăng nhanh.

Anh cúi đầu hôn cô, môi mỏng lạnh lẽo, nhưng lưỡi anh lại như ngọn lửa nóng bừng.

Cô bật ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, cảm giác mình như giấy bay trong đêm đông gặp lửa, bốc cháy trong giây lát.

Trong nháy mắt đó cô biết, cô xong rồi.
Bình Luận (0)
Comment