Cho Tôi Một Tấm Thẻ Người Tốt

Chương 38


Kết quả lời còn chưa dứt, người áo tím kia đã tới gần, sau đó hắn dừng ở trước mặt Tạ Miên.Nếu đã đứng trước mặt Tạ Miên rồi thì sao còn có thể tồn tại cái gọi là nhầm lẫn được nữa.Người áo tím vung quạt xếp, phong thái khí phách, đôi mắt hồ ly vừa dịu dàng đưa tình vừa có chút vui mừng, vẻ mặt vưa giống bạn cũ lâu ngày gặp lại mà lại vừa giống lần gặp đầu tiên: "Thành Thái A, Tống Vi Thanh.

Có thể biết tên của vị đạo hữu này không?”Lục Phỉ Chi nhớ ra bản thân đã nhìn thấy cảnh tượng này rất nhiều lần: "....”Tạ Miên thấy cái tên này cực kỳ quen.

Tống Vi Thanh là bạn tốt mà mấy năm gần đây Lục Phỉ Chi kết giao, thỉnh thoảng sẽ nhắc tới.

Tính cách của Lục Phỉ Chi bình thường có vẻ táo bạo, không có nhiều bạn bè, lâu lâu có một hai người thì cũng toàn là kiểu cuồng tu hành, nhìn qua nhìn lại chỉ có mỗi vị Tống Vi Thanh này là không giống người thường thôi.Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, Lục Phỉ Chi đã chen ngang cướp lời: "Ta còn cho là ngươi tới tìm ta?”Tống Vi Thanh nghĩ thầm: Huynh đệ thì khi nào gặp chả được, kết bạn với người đẹp thì sao mà giống gặp huynh đệ được?Đôi mắt của Tống Vi Thanh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Miên, nhìn vừa chân thành vừa tha thiết.Tạ Miên lại cười nói: "Thành Triều Phượng, Tạ Miên.”Vừa dứt lời, vị công tử phong lưu kia đã ngẩn ra, đưa tay lên gãi tóc như có vẻ buồn rầu: "Tạ, Tạ Miên?”"Đúng là tại hạ.”Tạ Miên còn tưởng Tống Vi Thanh biết hắn là ai, muốn kết bạn nên mới chủ động chào hỏi.


Thấy phản ứng của Tống Vi Thanh, Tạ Miên hơi ngạc nhiên.Lục Phỉ Chi lại chen ngang cuộc nói chuyện của hai người lần nữa, y vội vã nói: "Ta với hắn có mấy chuyện cần nói.

A Miên, ngươi đi với các phu tử để thu xếp trước đi.”Tống Vi Thanh cũng không tham gia mà chỉ đi theo các trưởng bối trong nhà đến xem đấu.

Từ sớm hắn đã tới thành tt, chỉ còn chờ mỗi Lục Phỉ Chi tới.Vừa tới chỗ ở của Tống Vi Thanh, nhìn xung quanh không còn ai, Lục Phỉ Chi mới cảnh cáo: "Thu lại cái tật xấu phong lưu của ngươi đi! Không được tơ tưởng tới A Miên!”Từ lúc biết người nọ là Tạ Miên, Tống Vi Thanh đã thầm ai thán trong lòng, chấp nhận từ bỏ.

Tuy rằng tên ngốc bên cạnh hắn còn chưa nhận ra tình cảm của mình nhưng dù sao đạo lý không được tơ tưởng đến vợ bạn hắn vẫn hiểu.Vẻ mặt Tống Vi Thanh uể oải, hắn nghe Lục Phỉ Chi nói như vậy thì có chút không phục: "Tuổi của ta đang đẹp, tuổi của hắn cũng vừa vặn.

Ta độc thân, hắn không có bạn đời, ta tơ tưởng tới hắn một chút thì làm sao!”Lục Phỉ Chi lạnh mặt hoàn toàn: "A Miên và những cái người chơi bời vớ vẩn bên cạnh ngươi không giống.”Tống Vi Thanh thấy bản thân oan quá: "Ta chơi bời vớ vẩn lúc nào! Tất cả mọi người đều là người trưởng thành và Yêu trưởng thành, ai nấy đều chú trọng quy tắc hợp thì đến không thì thôi.

Ta không cưỡng ép ai mà cũng không lừa gạt ai, mỗi lần xác định quan hệ cũng không bắt cá hai tay, thường ngày dịu dàng săn sóc, ra tay hào phóng, gặp chuyện thì chủ động giúp đỡ, giải quyết phiền nào cho người ta.

Ta có vấn đề gì! Mỗi một người cũ của ta đều đánh giá ta cao lắm đấy!”Hắn liếc xéo Lục Phỉ Chi một cái: "Ta biết ngươi với hắn là bạn tri kỷ, là huynh đệ.


Nhưng mà ngươi đâu có phải là cha mẹ hắn, lại càng chẳng phải đạo lữ của hắn, ngươi quản được việc hắn có đối tượng hay không chắc?”Tống Vi Thanh trời sinh tính phóng khoáng, người đã từng yêu đương với hắn có không ít.

Tuy Lục Phỉ Chi không thích thái độ yêu đương chóng vánh của hắn nhưng cũng không có ý kiến gì nhiều.

Nhưng nếu Tống Vi Thanh dám tơ tưởng tới Tạ Miên, y lại cảm giác được sự bực bội và không vui chưa từng có: "Đương nhiên ta quản được!”Tống Vi Thanh lập tức cảm thấy thú vị, nói vậy là có chuyện gì xảy ra rồi?Để tránh cho Tống Vi Thanh thực sự có hứng đi chọc ghẹo Tạ Miên, Lục Phỉ Chi chần chừ một lúc rồi thấp giọng nói: "Người A Miên ái mộ là ta.”Tống Vi Thanh không thấy lạ lẫm gì với điều này.

Trong lời kể của Lục Phỉ Chi, mỗi ngày Tạ Miên đều không ngại cực khổ nấu cơm cho y, lúc nào cũng nhường nhịn y, chăm sóc y.

Tạ Miên không phải cha cũng chẳng phải mẹ Lục Phỉ Chi, Tống Vi Thanh chỉ nghĩ tới một khả năng là Tạ Miên thích Lục Phỉ Chi.Nhưng Tống Vi Thanh quả thật thấy không còn lời gì để nói với câu trả lời của Lục Phỉ Chi: "...Không phải chứ, huynh đệ.


Người ta ái mộ ngươi, ngươi cũng đâu có quyền quản người khác theo đuổi người ta đâu?”"Trừ phi ấy mà----- " Tống Vi Thanh kéo dài giọng, hắn đập nhẹ quạt lên mặt bàn: "Ngươi cũng ái mộ hắn, có ý định kết đạo lữ với hắn.”Lục Phỉ Chi lập tức lắc đầu: "Không có ý định.”Lục Phỉ Chi do dự một lúc rồi bổ sung: "Trước mắt thì chưa có.”Tống Vi Thanh ngạc nhiên: "Vì sao chứ?! “Điều này không đúng với suy đoán của hắn!Lục Phỉ Chi ngại không muốn nói sự băn khoăn của mình nên chỉ ám chỉ: "Ta cảm thấy thời cơ trước mắt không thích hợp lắm, vẫn là tu hành quan trọng hơn: “Tống Vi Thanh khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy ngài thấy thời cơ nào mới thích hợp vậy?”Lục Phỉ Chi nghĩ nghĩ: "Trước khi bước vào Thánh Giai.”Tiến vào Thánh Giai, cách thức tu hành xưa với nay đâu có giống nhau.Tống Vi Thanh cảm giác sắp không thở nổi.Ca, ngươi mau tỉnh lại đi, nếu thế chắc ít cũng phải đợi thêm hai trăm năm nữa mất! Ai mà nghe cái lý do từ chối như vậy đều sẽ cho là ngươi đang trêu đùa người ta, đầu tiên sẽ tát cho ngươi một cú vang dội, sau đó sẽ đoạn tuyệt tất cả tình cảm bạn bè với ngươi đó biết không hả!Tống Vi Thanh bình tĩnh lại một chút rồi mới hỏi y: "Phỉ Chi, một năm trước ngươi cầu ta đúc thanh đao kia đã là tài sản riêng ngươi tích cóp hơn hai mươi năm, coi như nợ ta một món lớn rồi.

Bây giờ ngươi còn muốn mạo hiểm đi vào bí cảnh Trích Tinh để tìm đá Vương Tinh đúc đao, đó là cho Tạ Miên đúng không?”Lục Phỉ Chi khó hiệu: "Đúng vậy, không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi à?”Tống Vi Thanh nghe xong câu trả lời của Lục Phỉ Chi, hắn hít sâu một hơi mới nghiêm nghị đe dọa Lục Phỉ Chi: "Trước đó không lâu ta mới nghe được một tin đồn.

Có một đôi bạn chơi thân nhiều năm, một người trong đó yêu thầm người còn lại, vất vả lắm mới lấy can đảm thổ lộ, kết quả bị từ chối! Thế là hắn lập tức tan vỡ trái tim tại chỗ! Tự sát không thành công! Đến bây giờ còn đang nằm ở Hồi Linh trận(*) đấy!”(*)Trận pháp hồi hồn Huynh đệ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!Tiểu kịch trường: Tống Vi Thanh: Người ta chịu tỏ tình thì nhanh chóng rớt nước mắt mà đồng ý đi! Còn muốn làm cái gì nữa!.

Bình Luận (0)
Comment