Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 36

Tiểu béo căm giận mở ra bình nước khoáng, tự mình một hơi uống hết phân nửa.

Một ngày này, thật sự là không nên xen vào chuyện của người khác.

Đan Kì Diệp uống hai ngụm rồi không uống nữa, hắn nói: “Ngồi cùng bàn, đá bóng không?”

Mấy nam sinh trong lớp đã tập hợp đội ngũ rồi, nhưng mà khẳng định không đủ người.

Nhưng mà ở trong trường học đá bóng, cũng chỉ là giải trí một chút, cũng không cần phải chính thức như vậy.

Nói ngắn gọn, có thể chơi là được.

Tần Dĩ Mục nói: “Không.”

Sau đó ôm sách thuốc của mình, tìm một chỗ ngồi râm mát.

Đan Kì Diệp chớp chớp mắt, cho Mao Tuấn Vũ một ánh mắt, sau đó tự mình đi tới bên người Tần Dĩ Mục, “ngồi cùng bàn, phải chú ý kết hợp lao động và nghỉ ngơi.”

“Ừ.”

Đan Kì Diệp ngồi bên người hắn, một tay chống cằm nghiêng đầu  nhìn hắn: “Không muốn đi sân thể dục chạy sao?”

Theo hắn thấy, Tần Dĩ Mục cũng không phải là người lười vận động, dựa vào tình huống này mà phân tích, Tần Dĩ Mục hẳn là một người yêu thương vận động tập thể, chính là không biết vì sao, cả người có vẻ thực yên tĩnh, không có sức sống.

Tần Dĩ Mục nói: “Không đi.”

“Vì sao?”

“Nhàm chán.”

“….”

“Tôi đi đây… cậu thật sự là không đi sao ngồi cùng bàn?”

“Ừ.”

Học tập một ngày, Đan Kì Diệp đã sớm ngồi không yên, vội vàng đưa điện thoại cùng nước cho Tần Dĩ Mục, buộc thật chặt dày chạy đi tìm Mao Tuấn Vũ.

Tần Dĩ Mục từ từ ngẩng đầu, đem tầm mắt dời khỏi trang sách, nhìn thấy bóng dáng linh hoạt chạy trốn của thiếu niên, hạ ánh mắt suy nghĩ, đem điện thoại cất tốt, lại lấy bút ra, ở trên sách thuốc viết viết vẽ vẽ cái gì.

Đan Kì Diệp đối với chuyện này hoàn toàn không biết, chạy tới đụng tay với Mao Tuấn Vũ, thêm hắn nữa, hai bên đã hình thành đội hình 6v6.

Đan Kì Diệp đứng đầu, Mao Tuấn Vũ kêu to một tiếng: “Đến đây đi các anh em—-!”

“Cố lên!”

Chỉ là một trận thi đầu giải trí đơn giản mà thôi, thế mà bị bọn họ kêu la ầm ĩ như vậy.

Đan Kì Diệp bất đắc dĩ cười cười, nhưng cũng nhịn không được kích động theo.

Thanh âm bên này của bọn họ hơi lớn, những lớp khác cũng có tiết thể dục liền để ý tới bọn họ, mấy nữ sinh quay đầu nhìn thoáng qua bên này, nhỏ giọng nói thầm, rõ ràng là đang bình luận về giá trị nhan sắc.

Trận đấu đã bắt đầu, Mao Tuấn Vũ làm thủ môn đứng chắn trước khung thành, thấy bóng bay tới đây, Đan Kì Diệp còn đứng im, hắn vội vàng kêu một tiếng, “Thất gia, phía trên!”

“Đã biết.” Đan Kì Diệp phất tay, chạy qua.

Nhóm thiếu niên tạo thành đội hình, không ngừng đổi vị trí, trên chân mang bóng đá trái đá phải muốn xông ra vòng vây, bên cạnh không cướp được bóng canh phòng nghiêm ngặt ngăn cản hắn không cho hắn phá vòng vây.

Đan Kì Diệp tiến lên, thân hình nhoáng lên một cái, xuyên qua khỏi đám người, dưới chân mang bóng mà đi, không đợi bọn họ phản ứng lại, trực tiếp sút bóng đi!

Bóng đá quay hai vòng ở trên không trung, xa xa rơi xuống đất.

Tầng tầng vòng vây nháy mắt tản ra, trên người mọi người đều rơi mồ hôi, vội vã chạy theo quả bóng.

Đan Kì Diệp phản ứng nhanh hơn bọn họ, từ chỗ sút bóng thoáng chốc đã đuổi tới, giở phút này đem bọn họ bỏ lại ở phía sau, vọt tới chỗ quả bóng, quyết đoán chạy về hướng khung thành của đối phương, dọc theo đường đi chào đón các bạn học đến ngăn cản.

Cắn rắn đột phá tường người, thẳng tắp đem bóng đá vào khung thành!

Theo thủ môn lao ra!

—- vào!

Nữ sinh xung quanh sân thể dục bộc phát ra từng trận hét to.

“A a a! thật là đẹp trai!”

« Người này là ai ? kháo—- ! ánh mắt muốn giết tôi ! »

« Trong vòng ba phút tôi phải có toàn bộ thông tin và cách liên hệ của hắn. »

« Hu hu hu… tôi yêu rồi. »

ỷ vào thanh âm của người khác rất lớn, tất cả mọi người không cố ý đè nén thanh âm của mình, kích động đến mức vỗ đùi, động tác giơ di động lên chụp ảnh không hề dừng lại.

Đan Kì Diệp lau mồ hôi một phen, sân thể dục rất lớn, lại thiết kế theo sân bóng bình thường, chạy qua chạy lại hai vòng cũng đủ cho người ta chảy đầy mồ hôi, huống chi hắn trong quá trình chạy còn mang theo bóng hơn nữa còn sút bóng vào gôn, đương nhiên là mệt.

Một trận bóng đơn giản như vậy, vừa chạy vừa rơi mồ hôi cũng đã qua mất nửa tiếng.

Đan Kì Diệp phất tay, từ chối đề nghị tiếp tục trận đấu của Mao Tuấn Vũ, quay đầu tìm ngồi cùng bàn chơi.

Thấy hắn tới đây, Tần Dĩ Mục khép sách lại, đưa nước qua cho hắn.

Mới vừa vận động xong, miệng lưỡi Đan Kì Diệp rất khô, nhưng thấy nước cũng không như hổ đói lao tới, mà là quay đầu dựa vào vai Tần Dĩ Mục.

« Ngồi cùng bàn, Tôi mệt không nâng nổi tay nữa rồi. » lời nói của Đan Kì Diệp nồng đậm giọng mũi, có vẻ hơi rầu rĩ.

Trên cổ Mao Tuấn Vũ treo hai cái khăn đi tới, vừa vặn nghe được  những lời này.

Nâng không nổi tay ?

Kháo, cậu lấy tay đá bóng sao ?

Cậu sao không nói chân đau để hắn bóp chân cho cậu ?

Tần Dĩ Mục bị đần mới tin lời nói dối như vậy !

Đan Kì Diệp hừ nhẹ một tiếng, hồn nhiên không để ý đến khiêu khích của hắn.

Sau đó, Mao Tuấn Vũ trơ mắt nhìn thấy, Tần Dĩ Mục ngay cả xác nhận lời nói là thật hay không cũng không làm, trực tiếp nâng bình nước tới bên miệng Đan Kì Diệp.

Đan Kì Diệp cười hì hì, ở trên vai hắn cọ cọ, theo tay Tần Dĩ Mục uống hai ngụm nước.

Mao Tuấn Vũ : « …. »

Một ngày này, trường học không có gì thay đổi cả !

Thời tiết vốn rất nóng, Đan Kì Diệp lại chạy đi chạy về, cả người nóng hầm hập, tựa vào trên người Tần Dĩ Mục nửa ngày mà không trở lại bình thường, hắn dứt khoát ngồi thẳng dậy muốn đem nước đổ lên người mình, không đợi hắn ra tay, liền thấy một vết rất rõ ở trên vai Tần Dĩ Mục….

« khụ khụ. » Tay cầm chai của Đan Kì Diệp lung lay hai cái, thiếu chút nước làm rơi chai nước trên tay, « Ngồi cùng bàn…. »

Tần Dĩ Mục nghiêng người nhìn hắn.

Đan Kì Diệp mím môi, ngón tay cẩn thận chỉ vào vị trí trên vai hắn, « Này…. Làm dơ quần áo của cậu rồi. »

Nghe vậy, Tần Dĩ Mục hạ mắt nhìn thoáng qua.

Quấn áo màu trắng bị làm ướt, thực rõ ràng, không giống với màu sắc ở những chỗ khác có thể che dấu.

Đồng phục lại là màu trắng, thế cho nên cái dấu này không thể trốn được.

Đan Kì Diệp gặp rắc rối không ít, nhưng mỗi lần đều sẽ giải quyết hoàn mĩ những rắc rối mà mình đã gây ra, đương nhiên sẽ không từ chối trách  nhiệm, không phải là quần áo bị bẩn hay sao, Đan Kì Diệp trực tiếp nói : « Ngồi cùng bàn cậu có quần áo khác không ? thay ra để tôi giặt bộ quần áo này rồi trả lại cho cậu. »

« Không cần. »

« Đừng khách khí, tôi trở về sẽ giặt bằng tay, tuyệt đối không làm hư đồ của cậu đâu. »

« Không. »

« ai  nha, không cần khách khí với tôi như vậy ? »

« …. »

Mao Tuấn Vũ ngồi ở một bên, nhìn thấy hai người cậu một lời tôi một câu, chỉ là một bộ quần áo mà thôi ?

Còn cầm đi giặt.

Thất gia có phải là cậu đã quên, lúc sơ trung đánh nhau, đồng phục bị kéo rách một cái tay áo, cuối cùng không muốn bị trừ học phần, ba năm sơ trung liền đeo phù hiệu tay áo sao ?

Như thế nào lại còn đi so đo với một bộ quần áo ?

Lại còn thay giặt, có cần phải đủ bộ như vậy không ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Mao Tuấn Vũ có một cảm giác ký quái, chính là không hiểu ra sao, hắn đang muốn nói ra vấn đề này, đột nhiên sửng sốt !

Không đúng.

Không đúng không đúng.

Hình ảnh này hình như tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi ?

Trong tiểu thuyết thanh xuân tổng tài nhiệt huyết và tiểu bạch ngọt ngào ???

Nữ chính có phải đều lấy quần áo của nam chính như vậy ?

Chậc chậc chậc.

Không nghĩ tới Thất gia sẽ như vậy !

Mao Tuấn Vũ nhịn không được vỗ vỗ vai hắn, khi Đan Kì Diệp xoay qua… liền giơ ngón tay cái lên với hắn.

Đan Kì Diệp : « ??? »

Có ý gì ?

Mao Tuấn Vũ nghĩ hắn đã ngầm hiểu, hoàn toàn không có ý giải thích, « Cố lên, tôi thấy rất tốt nha. »

Đan Kì Diệp không hiểu ra sao.

Vừa vặn chuông hết tiết vang lên, Tần Dĩ Mục đem sách và nước để lên đùi Đan Kì Diệp, đứng dậy đi tới dãy phòng học.

Đan Kì Diệp ôm sách, vội vàng hỏi : « ngồi cùng bàn cậu đi đâu thế ? »

Trên sân thể dục rất nhiều người, những lời này nháy mắt bị âm thanh nói chuyện của mọi người bao phủ.

Mới nhoáng một cái, đã không thấy ngồi cùng bàn.

Đan Kì Diệp bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm sách, cùng với Mao Tuấn Vũ và mọi người quay về lớp trước.

Tần Dĩ Mục không ở, Mao Tuấn Vũ không kìm nén được tâm tình bát quái của mình, lúc lên lầu không nhịn được hỏi : « Thất gia, cậu và Tần Dĩ Mục là… cái kia ? »

« Cái gì ? » tâm tư Đan Kì Diệp không đặt tại đây, nghe nói theo bản năng trả về một câu, khi phản ứng lại, liền đập một cái vào ót của hắn, « nói bừa cái gì. »

« Không có ? vậy tình cảm của hai người sao lại tốt như vậy ? » Mao Tuấn Vũ gãi đầu, « Còn giúp cậu đón phấn viết nữa. »

« phấn viết gì ? » Đan Kì Diệp cảm giác mình nghe không hiểu lời nói của Mao Tuấn Vũ.

Một hồi cái kia, một hồi lại là phần viết.

« Cậu nó rõ ràng coi…. » thế nhưng nói tới phấn viết, Tần Dĩ Mục quả thật có ba bốn viên.

Đều là phấn viết được bẻ ra.

« Đợi lát nữa… » Đan Kì Diệp bỗng dưng ý thực được cái gì, « Cậu nói là Tần Dĩ Mục giúp tôi bắt phấn viết bảng. »

« Đúng vậy. » Mao Tuần Vũ nói : « thầy giáo đã ném mấy viên phấn xuống dưới, một cái cũng không trúng vào cậu. »

Mao Tuần Vũ nhớ lại hình ảnh kia, không khỏi thổn thức : « thật sự, rất đẹp trai, chụp giống như là có phối hợp với thầy giáo, chụp một viên rồi một viên, rất là ăn ý. »

Mấy cục phấn kia đều bay vèo vèo.

Thấy giáo tùy ý ném, sau đó ngón tay của Tần Dĩ Mục vừa chuyển động, cũng chưa nhìn kỹ là di chuyển như thế nào, cứ thế mà tóm được.

Đan Kì Diệp : « …. »

Phản ứng đầu tiên không phải cái gì khác, mà là…. Chơi vui như vậy thế mà tôi không được nhìn thấy !

Sau này không bao giờ đi học mà ngủ nữa.

Khóc.

« không đúng, ai nói không có viên nào ném trúng tôi. » Đan Kì Diệp sâu sắc tóm được sai lầm trong lời nói của Mao Tuấn Vũ, « Không ném trúng tôi sao tôi lại tỉnh ? »

Rõ ràng là bị phấn viết ném tỉnh đó thôi.

« Không phải, là Tần Dĩ Mục dùng phấn viết để trên bàn của cậu. »

Cặp mắt của Mao Tuấn Vũ so với đại cậu tử cũng không khác nhau mấy, nhìn một cái là rõ ràng, « rất là nhẹ, tôi cũng không nghe thấy âm thanh, cậu liền tỉnh lại. »

Mặt Đan Kì Diệp đều ngốc.

Khi Mao Tuấn Vũ đang miêu ta tình huống lúc ấy rất sinh động, thì Tần Dĩ Mục trở lại.

Lúc này Đan Kì Diệp muốn hỏi ý tưởng đương sự một chút : « ngồi cùng bàn, cậu…. »

Còn chưa nói xong, Tần Dĩ Mục đã đem một cái túi plastic đặt lên bàn.

Mở túi plastic ra, đều là một ít miếng dán lạnh, còn có mấy bình nước đá.
Bình Luận (0)
Comment