Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 39

Lời này của Đan Kì Diệp vừa nói ra, bên trong xe lập tức yên tĩnh quỷ dị, không ai nói chuyện, đến ngay cả bác tài cũng im lặng lái xe, bên trong xe tràn ngập âm thanh động cơ.

Rất nhẹ, nhưng là âm thanh duy nhất.

Đan Kì Diệp đột nhiên cảm giác hơi xấu hổ, ngồi cùng bàn là người cao lãnh như hoa, khẳng định sẽ không nấu cơm, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ tay chân xấu hổ không biết bỏ ở nơi nào, thế nhưng Đan Kì Diệp khẳng định không phải người thường.

Loại việc nhỏ này, tùy tiện nói cho qua là được.

“Nếu không….”

“Được.”

Còn tưởng rằng không được đáp lại, thế nhưng lại nghe thấy được một tiếng đáp lại rất nhẹ.

Đầu tiên Đan Kì Diệp ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười nói: “Được.”

….

Đan Kì Diệp tìm một quán đồ nướng tự mình nướng, thịt xuyên đã được chủ quán chuẩn bị tốt, bọn họ trực tiếp nướng là được, cuối cùng dựa vào số que nướng mà tính tiền.

Chỉ cần đem thịt xuyên tốt đặt trên bếp lò, thường xuyên lật qua lật lại là được, cũng không cần kỹ thuật nấu cơm gì.

Đan Kì Diệp chọn một xuyên thịt đã chín, chia một nửa cho Tần Dĩ Mục, sau đó đem phần còn lại bỏ vào trong chén mình, chấm vào đồ gia vị, cắn một miếng, ngon quá ngon quá.

Đan Kì Diệp nhai vài cái rồi nuốt xuống, nhìn về phía Tần Dĩ Mục, vui cười hỏi: “Hương vị thế nào?”

Tần Dĩ Mục ăn rất chậm, hơi cắn một miếng nhỏ, “Tốt lắm.”

Đan Kì Diệp lật hai xuyên thịt nướng, “Cậu thích loại quán như này, hay là quán đồ nướng lúc trước?”

“giống nhau.”

Đối với hắn mà nói không có gì khác biệt.

Ban đêm đồ nướng là một trong những bữa khuya được yêu thích nhất, giờ phút này quán đồ nướng đã sớm kín người, nhiều bàn đã không còn trống, Đan Kì Diệp và Tần Dĩ Mục tới sớm, nên có được phòng đơn.

Nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài khó có thể che dấu, Đan Kì Diệp cắn một miếng nấm nhai.

Ăn qua cơm chiều, hai người sóng vai đi ra khỏi quán đồ nướng.

Lúc này, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, chính là trên con phố này treo toàn đèn lồng, còn có loại bảy sắc cầu vồng, nửa điểm cũng không nhìn ra trời đã tối.

Buổi tối cuối tuần kì thật rất khó xử, nếu đi ra ngoài chơi thì buổi tối nghỉ ngơi sẽ trễ, ngày hôm sau đi học sẽ rất thảm.

Nhưng mà nếu không đi….

Ánh mắt Đan Kì Diệp vòng vo chuyển, cứ cảm giác buổi tối thiếu cái gì đó.

Nghĩ nghĩ, Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói: “ngồi cùng bàn ngồi cùng bàn.”

“Ừ.”

“Buổi tối  hôm nay cậu có hoạt động gì không?”

“Đọc sách.”

“… Hả?” Đan Kì Diệp kéo dài âm cuối nói: “như vậy rất nhàm chán.”

“sẽ không.”

“Vậy ngồi cùng bàn, cậu có nghĩ thừa dịp buổi tối….”

“không nghĩ.”

“Tôi còn chưa nói xong mà.” Đan Kì Diệp hơi mím khóe miệng, bất mãn chọc phía sau lưng hắn.

“Cũng không muốn.” Tần Dĩ Mục trở tay đem cái tay đang tác loạn ở phía sau lưng kéo lại, đem bài tập đặt vào tay hắn, “trở về.”

“Lúc này mới mấy giờ.” Lúc này trở về cũng không ngủ được, còn không bằng ở bên ngoài chơi.

Thế nhưng…. Dựa theo tính cách của Tần Dĩ Mục, buổi tối có thể cùng hắn đi ra ngoài cũng không lớn.

Hiểu rõ vấn đề này, Đan Kì Diệp thở dài, từ bỏ ý định lừa ngồi cùng bàn đi ra ngoài cùng mình ở trong đầu, “Vậy được rồi.”

Đan Kì Diệp phất tay với hắn, nói: “ngồi cùng bàn hẹn gặp lại, trên đường cẩn thận.”

Tần Dĩ Mục nhìn hắn một cái, yên lặng đem bộ dạng ngu ngốc này của đối phương ghi nhớ, “cùng nhau.”

Đan Kì Diệp đã chuẩn bị đi rồi, nghe vậy đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt thế nhưng không kịp phản ứng đây là có ý gì, muốn liên tiếng nhưng lời nói  cứ dạo ở trong miệng, cuối cùng lời nói thích hợp cũng không nói ra được, dứt khoát hóa thành một chữ: “A?”

Hắn nghi hoặc.

Tần Dĩ Mục không có ý giải thích, mà là trực tiếp xoay người sang chỗ khác, đi lên phía trước, thẩn nhiên nói: “đuổi kịp.”

Đan Kì Diệp sờ sờ mũi, trên mặt hiện ra ý cười không che dấu được, hô to “tới đây!” đồng thời bước vọt lên phía trước, trực tiếp chạm vào sau lưng Tần Dĩ Mục.

Nhẹ nhàng nhảy một cái, động tác nhanh nhẹn treo lên, hai chân gắt gao quấn lấy eo hắn, sườn mặt ghé vào trên vai hắn nói: “Cõng tôi về đi.”

Tần Dĩ Mục lẳng lặng liếc mắt nhìn hắn, vững vàng đứng im tại chỗ không hề động, đối với phương pháp gấu ôm cây này của Đan Kì Diệp cũng không làm ra hành động quá mức kháng cự, nhưng mà chỉ có một ánh mắt.

Đan Kì Diệp không hiểu sao tim đập bình bịch, giống như là bị ánh mắt kia làm cho sợ hãi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng không giống loại cảm giác này, tim lại đập bình bịch.

Thậm chí thời gian càng dài, tốc độ tim đập càng ngày càng nhanh.

Đan Kì Diệp mím môi, thật cẩn thận hạ mắt, giống như là đang trốn tránh cái gì, trên tay và trên đùi cùng giảm lực, “Không ôm thì không ôm….”

Trừng tôi làm gì.

Thối ngồi cùng bàn.

Nhưng mà, không đợi hai chân hắn rơi xuống đất, Tần Dĩ Mục đã trước một bước nâng hắn lên, “ôm tốt.”

Nháy mắt ngây người qua đi, mắt Đan Kì Diệp sáng lên vài phần, lại giống như trước bám lên, ôm đối phương thật chặt.

—- “được!”

….

Thời tiết hơi lạnh.

Tháng chín khai giảng, tính tính thời gian cũng đã là tháng mười một.

Thông thường độ ấm cũng từ ba mươi độ từ từ giảm xuống đến âm độ.

Độ ấm như vậy, làm cho Đan Kì Diệp lúc lên lớp, đều có thể hoàn mĩ bảo trì thanh tỉnh.

“Tốt lắm, tiết học kết thúc ở đây, lúc tự học sẽ viết thời gian nộp bài tập lên bảng, các học sinh nhớ rõ đúng hạn nộp bài tập.”

Khi cô giáo vừa dứt lời lúc này Đan Kì Diệp liền ‘hắt xì hắt xì, hắt xì’ ba cái.

Hắn hít hít mũi, đầu mơ mơ màng màng, cảm giác mình giống như đang nằm mơ.

Hắn…. bị cảm sao?

Nhiều năm không sinh bệnh Đan Kì Diệp rơi vào trầm tư, tuy rằng thể chất của omega không tốt như alpha, nhưng mà dựa vào nhiều năm rèn luyện của hắn, cũng không hề cứ hạ nhiệt độ là sinh bệnh.

Cũng quá yếu ớt rồi.

Hắn còn đang mơ màng, trên trán bỗng dưng có gì che lên, lòng bàn tay khô ráo lạnh lạnh dán vào trên trán, Đan Kì Diệp trừng mắt nhìn, nhìn thấy bên cạnh là Tần Dĩ Mục liền cười hì hì, “Ngồi cùng bàn cậu đến rồi, cậu đến muộn…”

Tiết tự học sáng hôm nay Tần Dĩ Mục không có tới, hắn nghĩ là đến muộn, kết quả vẫn đợi cho hết tiết tự học, cũng không thấy bóng người như trước, mắt thấy tiết đầu tiên cũng đã xong, lúc này mới thấy bóng dáng của Tần Dĩ Mục.

Đan Kì Diệp cọ cọ lòng bàn tay của hắn, Tần Dĩ Mục hình như mới từ bên ngoài đi vào, trong lòng bàn tay toàn là lạnh lẽo, độ ấm như vậy đụng vào rất thoải mái.

Nhưng mà, ngay khi hắn đang cọ hăng say, bên tai truyền tới thanh âm lạnh băng của ngồi cùng bàn: “phát sốt.”

“phát sốt? ai…. Ai phát sốt?” Đan Kì Diệp nhỏ giọng nói thầm, thanh âm càng ngày càng thấp, dần dần biến thành tự mình lầm bẩm.

Giống như đang ở trong mộng vậy.

Tần Dĩ Mục đặt tay lên lưng hắn, lòng bàn tay dùng sức muốn kéo người lên, kết quả không có mục tiêu để cọ, Đan Kì Diệp liền không chịu nghe lời, né khỏi bàn tay đang chạm vào mình.

Mao Tuấn Vũ mới từ văn phòng trở về, nhìn thấy khoảng cách của hai người rất gần, Đan Kì Diệp đã dán vào trên ngực người ta cọ cọ, còn tưởng rằng mình thấy chuyện nguy hiểm gì, kết quả đi qua nhìn, mặt Đan Kì Diệp rất đỏ, rõ ràng là không thích hợp, “Tần ca, Thất gia sao thế?”

Tần Dĩ Mục chưa từng giải thích nhiều, trực tiếp quyết định, một tay ấn lại Đan Kì Diệp đang giãy dụa, thẳng thắn ôm lấy người, vội vàng để lại một câu: “giúp đỡ xin phép.” Sau đó liền đi ra khỏi phòng.

“Được Tần ca.” lúc quay về chỗ ngồi hắn còn nói thầm, hình như Thất gia phát sốt.

Sinh bệnh nghiêm trọng như vậy sao?

Chậc… mặc kệ, đi tìm cô giáo xin phép trước đã.

Đan Kì Diệp nằm ở trong ngực Tần Dĩ Mục trái sờ sờ phải chạm chạm, cảm giác lông xù ở cổ áo hắn lại bò lên nói hai câu, “hì hì, mềm quá.”

Bị hắn sờ giống như động vật nhỏ, Tần Dĩ Mục cũng không thèm để ý, chỉ mong dẫn người đến phòng ý tế trước.

Bên trong phòng y tế, chỉ có một thầy giáo trực ban.

“Sao lại như vậy?”

“phát sốt.”

Thầy giáo kia gật đầu, chỉ vào giường bệnh bên cạnh nói: “Thả xuống trước, tôi xem xem.”

Tần Dĩ Mục đi qua cúi người, đang muốn buông tay, người trong lòng ngực giống như biết trước hắn muốn làm cái gì, vội vàng ôm lấy cổ hắn, rầm rì nói: “không, đau đầu… hu… tôi đau đầu quá.” Thanh âm ấm ách giống như say rượu, giống như móng vuốt mèo nhỏ nhè nhàng cào vào bạn.

Cảm giác không lộ rõ.

Nhưng không thể bỏ qua.

Thầy giáo lấy dụng cụ đo nhiệt độ trở về vừa thấy, vui vẻ, “Ui? Điều này nên trả lời thế nào đây?”

Hiện tại tinh thần của Đan Kì Diệp đã không rõ.

Nghe thấy thanh âm, hắn gian nan nâng mắt nhìn qua.

Dùng lý trí không nhiều lắm phân tích.

Người này vừa rồi muốn Tần Dĩ Mục buông hắn ra.

Hắn muốn tách hai bọn họ ra.

Hắn….

Nghĩ như vậy, ánh mắt Đan Kì Diệp chợt trở nên sắc bén vả lại còn có sự công kích.

Thầy giáo giơ nhiệt kế lập tức cũng không biết có nên đi lên hay không, vừa rồi còn mềm mại như mèo, như thế nào đột nhiên lại giơ móng vuốt ra?

Thầy giáo nghĩ nghĩ, liền đưa nhiệt kế cho Tần Dĩ Mục, “Bạn học, cho cậu này, cậu đặt ở dưới nách hắn một chút, rồi lấy ra là được.”

Không có cách gì ngoài kiểm tra độ ấm, nhiệt độ ở dưới nách là chuẩn xác nhất, thời đại tinh tế đối với nhiệt kế nguyên thủy cũng có sự nâng cấp, không cần phải giữ lâu, đặt một chút là được.

Tần Dĩ Mục nhận lấy nhiệt kế, giơ tay liền muốn cởi nút áo ở cổ của hắn.

Đầu mùa đông nhiệt độ giảm xuống mức âm, Đan Kì Diệp kiên trì mình là thanh niên thanh xuân sôi nổi—- không chịu mặc quần giữ ấm, quần thu, áo lông có khả năng giữ ấm.

Chính mồm Đan Kì Diệp nói, ngoại trừ đặc biệt lạnh sẽ mặc áo lông, thời gian khác đều mặc quần áo đơn giản.

Thanh xuân khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Tần Dĩ Mục khuyên qua vài lần cũng vô dụng, cũng chỉ có lúc chạm mặt cho hắn thêm quần áo dày hắn sẽ không từ chối.

Mới vừa cởi bỏ được mấy cái nút, hơn nữa Đan Kì Diệp không phối hợp, tiến độ rất chậm.

Đột nhiên, Đan Kì Diệp ôm lấy tay hắn, cổ áo thoáng mở, hơi hơi nheo lại hai tròng mắt đánh giá: “Cậu muốn làm gì?”

Tần Dĩ Mục vẩy vẩy nhiệt kế trong tay, chỉ thấy Đan Kì Diệp hơi sửng sốt, hình như lúc này mới biết người trước mắt mình là ai.

Không cần Tần Dĩ Mục nhiều lời, tự hắn đã kéo mấy cái nút đáng thương còn lại.
Bình Luận (0)
Comment