Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 42

Không khí dần dần đông lại, bầu không khí trong phòng dần dần đậm đặc lại.

Mao Tuần Vũ cũng mê mẩn, nhìn Đan Kì Diệp, lại nhìn nhìn Tần Dĩ Mục, rõ ràng mọi người cùng ở trong một cái phòng, nhưng hai người này không hiểu sao giống như ở trong thế giới chỉ có hai người bọn họ, một không gian nhìn không thấy sờ không được, chỉ có hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

Mỗi người đề tự ở vị trí của mình thành thành thật thật đợi.

Đan Kì Diệp còn kém ngoan ngoãn cầm lấy sách giáo khoa ngữ văn ngâm nga một lượt toàn bộ, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn Tần Dĩ Mục một cái, hai chữ chột dạ giống như khắc ở trên ót.

Đột nhiên, Tần Dĩ Mục động.

Nghe bước chân dần dần tới gần, Đan Kì Diệp kiên quyết nhắm chặt mắt lại.

— chỉ cần tôi không thấy gì thì tôi cái gì cũng không biết!

Tim Đan Kì Diệp hồi hộp đập bình bịch, thật sự không phải sợ hãi, chỉ là hồi hộp, hơn nữa không biết nên dỗ Tần Dĩ Mục như thế nào.

Vừa rồi bộ dáng của hắn có phải rất dữ hay không?

Hình như…. Hình như không đi.

Đan Kì Diệp liều mạng nhớ lại, vừa rồi lúc Tần Dĩ Mục vào hắn đang làm gì, kết quả đem toàn bộ quá trình vừa rồi  nghĩ lại một lần—- không có vấn đề gì!

Vù.

Thở phào ra một hơi.

Đan Kì Diệp cũng miễn cưỡng yên lòng.

Chỉ thấy Tần Dĩ Mục tiến lên, tùy tay cầm lấy con dao trong mâm đựng trái cây, cắt dây thừng trên người hai người kia.

Trên người không còn trói buộc, hai người kia lung lay suýt nữa ngã sấp xuống, Tần Dĩ Mục ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng không cho, càng khỏi nói đến chuyện đỡ, chỉ nói: “Đi ra ngoài.”

Có thể đi?

Cả hai người đều run lên.

Nhưng mà, Đan Kì Diệp đứng dậy, “Ngồi cùng bàn!” sao có thể để cho bọn họ đi đơn giản như vậy?

Còn thật nhiều chuyện còn chưa hỏi rõ ràng, lần này còn bắt được lần sau có phòng bị sẽ rất khó ra tay.

Lần này hỏi rõ ràng luôn như vậy sẽ tốt hơn.

Lời nói của Đan Kì Diệp còn chưa nói xong, nam nhân ngồi trên mặt đất hừ nhẹ một tiếng, đầu càng cúi thấp hơn.

Quả nhiên vẫn là không đi được.

Tần Dĩ Mục từ từ nâng mắt, trong mắt không hề có gợn sóng, giống như sương mù dày đặc đem người giam cầm ở trong đó, thời gian lâu, không khỏi có lỗi giác khó hít thở.

Đan Kì Diệp phản ứng càng mạnh, nói thẳng: “Đi đi, lập tức đi, nhanh lên nhanh lên nhanh lên!”

Vừa túm vừa kéo ra bên ngoài, còn vừa thúc giục, “go, go, go!!!”

Hơn nữa, hai người bị kéo kia hai mắt nhìn nhau hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chờ phản ứng lại, đã bị Đan Kì Diệp đẩy ra khỏi cửa.

Lúc đóng cửa còn bị kẹt một chút, Đan Kì Diệp dứt khoát thêm một chút lực, chợt ‘rầm’ một tiếng cửa nặng nề đóng lại.

“Ngồi cùng bàn cậu sao lại tới đây?” Đan Kì Diệp cười cười tới gần, kéo hắn dò hỏi: “Tới tìm tôi uống rượu sao?”

Mao Tuấn Vũ ở bên cạnh xem Đan Kì Diệp biến sắc mặt, trong lòng kêu to: khá lắm, đây là muốn đem chuyện này cho qua.

Chính là Tần Dĩ Mục có thể làm bộ  như không phát hiện được hay không.

“Trở về nghỉ ngơi?”

“Chú ý thân thể?”

“Gặp lại?”

….

Mỗi lần Tần Dĩ Mục mở miệng, mỉm cười trên mặt Đan Kì Diệp liền cứng ngắc, đến cuối cùng hoàn toàn sụp đổ.

Là mình gạt người trước, Đan Kì Diệp tự biết đuối lý, hắn theo bản năng giơ tay muốn kéo người ngồi xuống, lại không nghĩ rằng lúc hắn giơ tay, Tần Dĩ Mục cũng động cổ tay, khiến cho hắn sờ vào khoảng không.

Trong nháy mắt, trên mặt Đan Kì Diệp hiện ra một hồi trống rỗng, chợt đặc biệt uất ức lấy tay ôm lấy một vạt áo của ngồi cùng bàn, buồn buồn nói: “ngồi cùng bàn….”

Tần Dĩ Mục thủy chung nghiêm mặt, cũng không nhìn ra tâm tình hắn giờ phút này.

Đan Kì Diệp cũng không biết vì sao, rõ ràng người này chính là bạn học của mình, cố gắng cũng có thể nói là anh em tốt, anh em đi ra ngoài đánh nhau thì làm sao? Anh em đi ra ngoài uống rượu thì làm sao?

Hắn chột dạ cái gì?

Hắn căn bản không cần chột dạ!

Đúng!

Không cần!

Đan Kì Diệp giúp mình bình tĩnh rồi, không ngừng ở trong lòng bơm dũng khí cho mình, đúng vậy, mình không cần chột dạ, mình không cần….

Tần Dĩ Mục: “Trở về.”

Đan Kì Diệp nháy mắt ngẩng đầu lập tức lưu loát nói một tiếng ‘được’, kêu một tiếng rất là khí phách.

Các anh em khác trong phòng: “….”

Thất gia bị cái gì không sạch sẽ bám vào sao.

“Từ từ!” mắt thấy hai người thật sự muốn đi, Mao Tuấn Vũ ngồi không yên.

Giải quyết chuyện này chính là món khai vị của bọn họ, đằng sau còn chuẩn bị rất nhiều thứ đế cuồng hoan cả đêm, cứ đi như vậy, chẳng phải là chuẩn bị không sao?

“Đến cũng đã đến rồi, ngồi chơi một lát rồi đi.” Mao Tuấn Vũ chỉ vào rất nhiều bình rượu trên bàn còn chưa mở nói: “Đều là cậu thích cả.”

Đan Kì Diệp bỗng dưng mở to hai mắt, khóe miệng co rúm lại, chợt nghe bên tai truyền tới thanh âm của Tần Dĩ Mục: “Cậu thích sao?”

Đan Kì Diệp; “….”

Anh em tốt.

Chỉ biết đâm sau lưng.

Đan Kì Diệp ho nhẹ một tiếng, trêu đùa nói: “Sao lại như vậy, tôi không có uống rượu, những thứ này vừa chát vừa cay, cũng không ngon gì.”

Nam nhân ngồi trên sô pha xoa xoa một đầu tóc hồng, mơ mơ màng màng từ sô pha ngồi thẳng thân mình, nói: “Thất gia, cậu cũng đừng đùa, lần trước mấy anh em ầm ĩ, cậu còn trực tiếp giẫm lên bàn uống, còn đem tiểu hoàng mao uống vào bệnh viện.”

“đúng vậy đúng vậy!  lúc ấy người không phải cũng coi hồng đích bạch đích ti đích như nước mà rót sao?”

“ha ha, hôm nay có thể không chuẩn bị hồng đích, cho nên Thất gia không vui.”

“Thất gia muốn đi cũng được, nhưng cậu phải uống hết ly rượu này thì mới được đi.”

“ngọa tào! Rượu kia được pha chế từ rượu mạnh, tiểu tử cậu thật độc địa.”

Đan Kì Diệp; “…”

Hôm nay thật muốn giết anh em.

Thật tốt.

Trên mặt Đan Kì Diệp cười hì hì, trong lòng…. Ai, khổ nói không nên lời.

Ngồi cùng bàn là học sinh tốt ngoài đến trường  thì chính là về nhà, khẳng định không quen nhìn loại hành vi này của hắn, trong lòng nhất định là có bóng ma, nếu lại không sữa chữa, loại chuyện này trong mắt Tần Dĩ Mục có thể sẽ hơi nghiêm trọng, quan hệ anh em của hai người cũng không thể tiếp tục được nữa, trực tiếp xong luôn.

Ngay khi Đan Kì Diệp hồi hộp đến lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, Tần Dĩ Mục đột nhiên giơ tay ôm lấy eo hắn.

Đan Kì Diệp bỗng dưng ngẩn ra.

“Hắn còn đang bệnh, không thể uống rượu.”

Nói xong, Tần Dĩ Mục bưng chén rượu kia lên.

“Từ từ…. đừng…”

Đan Kì Diệp giơ tay muốn đoạt lại, kết quả động tác của Tần Dĩ Mục còn nhanh hơn hắn, kỳ thật chén rượu kia cũng không nhiều, nhưng đó là từ rượu mạnh pha chế ra, không giống với rượu tầm thường, uống xuống một ly này ngay cả ngàn chén không say đi đường cũng không phân rõ được đông tây nam bắc.

Huống chi Tần Dĩ Mục còn là học sinh ngoan.

Thật uống hết, lỡ như có gì nghiêm trọng, còn phải đi bệnh viện rửa ruột.

“Ngồi cùng bàn….” Đan Kì Diệp bị hắn ấn tay vội đến xoay quanh, cũng không chú ý tới Tần Dĩ Mục chỉ dùng một bàn tay liền giam cầm hành động của hắn, trơ mắt nhìn nam nhân uống hết ly rượu tràn đầy kia, lúc tay buông ra, đã trống không.

Tay Đan Kì Diệp hồi hộp cũng không biết đặt nơi nào mới tốt, từ trong tay Tần Dĩ Mục đoạt lấy ly rượu, ngửi ngửi, mùi cồn gay mũi kia, ngay cả tinh dầu cũng không thể che dấu được, những người bên cạnh cũng ngây người, ai cũng không nghĩ tới, ly rượu này bị Tần Dĩ Mục uống hết.

Liếc mắt nhìn đám ngốc kia, hắn một tay ném ly rượu qua, tay run rẩy vuốt vuốt lưng Tần Dĩ Mục, hồi hộp hỏi: “Cậu, cậu có thoải mái không?”

Tần Dĩ Mục hơi hơi nheo hai tròng mắt lại, trong con ngươi hiện lên một đam sương mù.

Đan Kì Diệp mím môi, nhìn thì thấy bình thường, nhưng, nhưng mà… Đan Kì Diệp thật cẩn thận chuyển động ánh mắt, chỉ nhìn thấy Tần Dĩ Mục đưa tay qua.

Tần Dĩ Mục xoa nhẹ đầu hắn một phen, cổ tay đột nhiên dùng lực, đưa cả người hắn ấn vào trong ngực.

Đan Kì Diệp còn đang ‘nức nở’  ngọ nguậy muốn ra, Tần Dĩ Mục lại thản nhiên nói: “Tạm biệt.”

Sau đó ôm hắn mang ra cửa.

‘lạch cạch’

Mao Tuấn Vũ nhìn tay trống rỗng,  từ từ cúi đầu, nhìn về phía đĩa bánh ngọt— hắn chọc chọc ở phía trên.

“ngao!”

….

Về đến nhà, cả người Đan Kì Diệp đều mơ màng.

Nhà này, không phải nhà hắn.

Phải…. là nhà Tần Dĩ Mục.

Là một nơi hoàn toàn xa lạ với hắn.

Chính là một phòng một sảnh đơn giản, nơi ở không lớn, nhưng một người ở cũng đủ.

Hơn nữa… thực sạch sẽ.

Là rất sạch sẽ !

Sàn nhà lau đến mức có thể chiếu ra bóng người, nói không nhiễm một hạt bụi cũng không đủ để hình dung độ sạch của nó.

Lúc Đan Kì Diệp tự mình ở, có đôi khi ăn cơm lười dọn dẹp liền để trên bàn, để đến lúc dọn dẹp thì cùng vứt một lần, nhưng Tần Dĩ Mục này, ngay cả thùng rác cũng sạch sẽ.

Giờ phút này, Đan Kì Diệp đang ngồi trên sô pha, một tay chống cằm, có chút lưu luyến nhìn phòng bếp.

Tần Dĩ Mục đang vùi đầu bận rộn nấu cơm.

— sau khi trở về cứ như vậy.

Đem hắn thả lên sô pha, không nói hai lời muốn đi nấu cơm.

Cảm giác tình huống của Tần Dĩ Mục không đúng, hắn sợ gặp chuyện không may cũng không dám trốn.

Muốn mang hắn đi bệnh viện, kết, quả !

Tần Dĩ Mục say rượu liền giống như tảng đá, kéo cũng kéo không đi—- tảng đá còn kéo cả hắn đi theo !

Thật sự bị coi là con gà kẹp ở bên hông mang về, Đan Kì Diệp thật hận không thể đem mặt xé xuống.

Hoàn hảo bên này không có ai quen biết hắn.

Nếu không thật sự không có mặt mũi gặp người.

Ngay khi hắn nhám chán muốn trốn đi, Tần Dĩ Mục tắt lửa đi ra.

Cơm rang trứng đơn giản thơm ngào ngạt, Đan Kì Diệp giơ tay ra đón, Tần Dĩ Mục lại tránh khỏi tay hắn, dùng thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng hắn, « Ăn. »

Đan Kì Diệp nhíu mày, « ôi ? » Ngồi cùng bàn có phải là muốn đút cho hắn không ?

Đan Kì Diệp còn muốn đùa với hắn, không vội vã há mồm, mà là dừng lại, cười nói : « Tôi đã trưởng thành, có thể tự mình ăn. »

Trong lòng vẫn là muốn cho hắn đút, nhưng mà ầm ĩ thì vẫn muốn ầm ĩ một chút.

Nghe xong lời nói của hắn, Tần Dĩ Mục thả cơm chiên trứng trên tay xuống.

Đan Kì Diệp sửng sốt, vội vàng nói : « kỳ thật tôi…ôi ? tôi kháo ! »

Nói còn chưa dứt lời, Tần Dĩ Mục nháy mắt tiến lên, một tay đè lấy cố tay hắn trực tiếp đem người túm nằm lên sô pha, hai tay tức thì bị hắn giam cầm trên đỉnh đầu.

Sau một trận rối loạn, nhìn thấy mình đang ở trên người người này, hô hấp của Đan Kì Diệp đều nhanh hơn vài phần.

Này… đây là muốn làm chi ?

Phải, phải phản kháng sao ?

Không không không không không muốn đâu.

Nếu không cứ như vậy đi, liền….

Đan Kì Diệp cứ thất thường như vậy tự mình tưởng tượng mặt đỏ không chịu được, kết quả—-

Tần Dĩ Mục một tay lấy thìa qua, một tay ấn hai tay của hắn, nghiêm trang đút hắn ăn cơm chiên trứng.

Đan Kì Diệp ; « …. »

Tôi hận.
Bình Luận (0)
Comment