Cho Tôi Mượn Cắn Một Miếng

Chương 57

Còn chưa tới thời gian vào học, các sinh viên đang khẩn trương chuẩn bị nội dung cho tiết học, thả lỏng tâm tình cùng bạn học bên cạnh nói chuyện phiếm.

“Bạn học, cậu nghe nói gì chưa, luận văn học thuật của giáo sư Tần đã bị tuần san của đế quốc thu vào! Tôi thấy, giáo sư Tần không cần lo lắng phương hướng công việc sau này, bệnh viện của đế quốc nhất định sẽ tuyển đặc biệt, chỉ sợ làm giáo sư ở trường chúng ta cũng không làm được.”

“Đừng nói tới chuyện chuyển việc, sao không nhìn giáo sư Tần nhiều hơn? Giáo sư Tần tới trường học không phải chỉ là tạm thời thôi sao? Nghe nói năm đó có rất nhiều trường đoạt giáo sư, cuối cùng giáo sư Tần chủ động đến trường chúng ta, hiệu trưởng vui vẻ hận không thể ra đầu hẻm đón người cơ.”

“Haiz, tôi khi nào thì mới cảm nhận được cảm giác được khắp nơi tranh đoạt.”

Nữ sinh nghĩ nghĩ nói: “Lúc tôi ở trên đường, thẩm mĩ viện cùng phòng tập thể thao từng tranh đoạt tôi.”

“…. Vậy cậu vẫn là rất lợi hại.”

“Đừng nói nữa, giáo sư đến rồi!”

“Hả cái gì?”

Uy lực của bốn chữ giáo sư tới đây, cùng cậu đang chơi di động mà nghe thấy giáo sư tới cũng không có gì khác nhau.

Mọi người lập tức hoang mang rối loạn ngừng nói chuyện phiếm, rất nhanh kiểm tra di động đã chỉnh sang chế độ im lặng hay chưa, sau khi xác nhận không có việc gì mới ngồi ngay ngắn học tập.

Không phải bọn họ sợ hãi.

ở khóa học của giáo sư Tần, bọn họ cũng không dám làm ẩu.

Nếu không, cuối kỳ có qua được môn này hay không cũng không phải nói giỡn.

Khi tiếng chuông vào lớp vang lên Tần Dĩ Mục đúng giờ vào lớp, bởi vì hơi vội vàng, mới vừa từ phòng thí nghiệm trở về, trên người mặc áo sơ mi đơn giản, cổ áo dựng thẳng cái nút bên trên cũng được cài cẩn thận tỉ mỉ.

Omega nhỏ giọng sợ hãi than nói: “Thật đẹp trai…. Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ.”

Nữ sinh da trắng nói: “Tục tằng! tuyệt không cao nhã.”

Omega lạnh mặt, “Vậy phiền toái cậu đem nước miếng bên miệng cậu lau đi, còn nữa cậu không biết mình vì sao đăng kí vào lớp của giáo sư Tần sao?”

“Hì— tôi là vì muốn tăng tri thức cho bản thân, cùng những phương diện khác không liên quan?”

“Đừng ầm ĩ, các cậu nhìn bạn học ở đầu bàn kia, hắn hình như là đang ngủ? sao mà vẫn không thấy người ngẩng đầu lên?”

Dám ở trong lớp của giáo sư Tần ngủ, vậy chính là một chuyện lớn, omega lập tức hứng trí, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn qua.

Không chỉ có bọn hắn phát hiện.

Trong hàng loạt các sinh viên đang ngồi, đột nhiên có một người nằm xuống bàn, không muốn phát hiện cũng khó.

Thế nhưng lại ngồi ở hàng đầu.

“Hắn là đang chơi cosplay sao? Như thế nào còn mang quân hàm nữa?”

“Ngọa tào…. Thế mà còn là quân hàm thiếu tướng…..”

“Thiệt hay giả, cậu có nhớ lầm không?”

Omega xoa xoa mắt, “Hẳn là tôi hoa mắt rồi.”

Đúng lúc này, Tần Dĩ Mục trên bục giảng hiển nhiên cũng phát hiện trong lớp mình có một nhân tố không hài hòa.

Bởi vì hắn tồn tại, đã khiến một ít sinh viên nhỏ giọng thảo luận.

“Đánh cuộc, giáo sư Tần sẽ giống lần trước đem người kia xách ra ngoài, hoặc là trực tiếp báo với bảo an khiêng đi.”

“Lần trước là say mê, lần này lại đang ngủ, tôi nếu là giáo sư Tần, vậy ngay cả mang người đá ra ngoài tôi cũng làm.”

…..

Đang nói, chỉ thấy Tần Dĩ Mục đi xuống bục giảng, đứng ở trước bàn bạn học đang ngủ.

Ngay lập tức, hai sinh viên bên cạnh đều né ra, hận không thể chừa ra một vị trí trống bên cạnh, cứng rắn đem vị trí hai bên sinh viên đang ngủ tạo ra một khoảng trống.

—- thuận tiện cho giáo sư Tần đánh người!

Kiên quyết không thể bởi vì tồn tại của bọn họ, mà ảnh hưởng tới tâm tình ra tay của giáo sư Tần.

Nhưng mà, Tần Dĩ Mục hình như cũng không có ý đánh người.

Tần Dĩ Mục chỉ hạ mắt nhìn thanh niên đang ngủ, thực im lặng, hình như nhận ra cái gì, sinh viên xung quanh cũng thở nhẹ lại, sợ mình không cẩn thận quấy nhiễu tới Tần Dĩ Mục.

Ngón trỏ hơi hơi cong lại, không ít sinh viên trong lòng nghĩ— gõ vào trước bàn khiến cho người tỉnh trước, sau đó lại đánh.

Kết quả, ngón trỏ cũng không rơi xuống trên bàn, ngược lại là xẹt qua mặt người đang ngủ, nhẹ nhàng chạm vào mũi hắn.

Thanh niên tóc trắng trong lúc ngủ mơ bị quấy nhiễu, mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở quen thuộc, liền không vội mở mắt, kết quả cái tay kia không thuận theo không buông tha ở trên mặt hắn rà qua rà lại.

Đan Kì Diệp ôm lấy tay Tần Dĩ Mục, yết hầu phát ra thanh âm nức nở, giống như là xin khoan dung để hắn đừng ầm ĩ mình, ôm tay alpha giống như lấy lòng mà cọ cọ.

Tần Dĩ Mục từ từ rút tay, ngón tay lướt qua màu xanh rõ ràng dưới mắt hắn, cũng không biết nhịn bao lâu.

Chỉ sợ là vừa chấm dứt nhiệm vụ là đi tìm hắn.

Phòng học rất lớn, chứa đựng các bạn học ở các hệ, máy lạnh trong phòng đang mở, nếu mở nhiệt độ ổn định, vậy độ ấm trong phòng sẽ hạ xuống, như vậy….

Tần Dĩ Mục  cởi áo khoác của mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của sinh viên, nhẹ nhàng đặt lên trên người Đan Kì Diệp.

Áo khoác mang theo tin tức tố của alpha từ từ bao vây lấy hắn.

Đan Kì Diệp trong lúc ngủ mở nhấp nhấp miệng, đem áo khoác kéo chặt chút.

Như thế, Tần Dĩ Mục mới xoay người lên bục giảng, thanh âm giảng bài so với bình thường thấp xuống không ít.

Giờ phút này, mấy omega chú ý Tần Dĩ Mục trong đầu đã bắt đầu bật ra da.

‘ngọa tào ngọa tào ngọa tao? Tình huống gì đây!’

‘a a a tôi muốn mù rồi, quá ôn nhu đi! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt của giáo sư Tần như vậy, ông trời của tôi… cảm giác ôn nhu trên mặt có thể bóp ra nước, ngưỡng mộ!’

‘kia có phải là đối tượng của giáo sư không? Chắc đúng rồi, đúng vậy đi?’

….

Hết một tiết, Đan Kì Diệp ngủ rất ngon, tiếng chuông tan học cũng không đánh thức được hắn.

Sau khi hết tiết những học sinh còn tiết khác cũng trật tự rời đi, toàn bộ hành trình đều im lặng, một chút cũng không dám làm ầm ĩ tới hắn.

Một ít người không có tiết, chỉ còn chờ bạn học cùng nhau quay về kí túc xá nên cũng không vội vàng.

Chỉ phải dọn dẹp hai cuốn sách giáo khoa ở trên bàn, mà phải lặp đi lặp lại động tác dọn tới dọn lui nhiều lần, tạo thành cho mình một cảm giác rất bận rộn, nhưng trên thực tế, vẫn nhìn Tần Dĩ Mục ở bên kia.

Tần Dĩ Mục đem sách giáo khoa cất tốt, đang cân nhắc xem là nên ôm hay là khiêng người đi, chỉ thấy Đan Kì Diệp giống như là dự cảm được nguy hiểm, tự mình tỉnh.

“Hả… ngồi cùng bàn.” Đan Kì Diệp buồn ngủ duỗi thắt lưng, “Tan học rồi sao?”

“Ừ.” Tần Dĩ Mục nâng tay đặt lên sườn mặt đã tạo ra dấu tóc, nói: “Trở về nghỉ ngơi.”

Đan Kì Diệp nhíu mày, thuận tiện cầm lấy tay Tần Dĩ Mục, đem lòng bàn tay dán vào má mình, cảm xúc lạnh lẽo làm hắn nhịn không được cọ cọ, “Trở về?”

“Trở về em còn có thể nghỉ ngơi sao?”

“Có thể.”

“Thật vậy chăng?”

“Ừ.”

Đan Kì Diệp đứng dậy, hai tay ôm lấy cổ Tần Dĩ Mục từ từ cúi người, dần dần giảm bớt khoảng cách của hai người, khi hơi thở nhẹ nhàng phun ở bên tai hắn, từ từ lặp lại nói: “…. Thật vậy chăng?”

Thanh âm Tần Dĩ Mục lạnh lùng nói, “Lại ầm ĩ nữa, cả ngày nghỉ của em cũng không cần nghỉ ngơi.”

“Ai nha.” Đan Kì Diệp cười tựa vào vai hắn, “Em rất sợ nha.”
Bình Luận (0)
Comment