Xà! Xà mỹ nữ!
Trong đầu cô chỉ có những từ này, phá vỡ tất cả nhận thức của cô. Nhân vật thần thoại kia chỉ có trong truyền thuyết, thế mà cô lại gặp phải, đúng là rối loạn, hồ đồ.
"Tiểu thư, đừng sợ, chúng em sẽ không tổn thương ngài." Hoàng Nhi vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ Lý Quả bị dọa chết, nên đành phải thật cẩn thận nói.
Hoàng Nhi cũng là xà mỹ nữ! Trời ạ, cô ở cùng cô ấy mỗi ngày, còn có Ngu Cơ, vậy Mặc Nhật Tỳ đâu, anh ta cũng là rắn, không biết chừng còn là một con rắn lớn, có thân phận và địa vị. Quản gia Lâm cũng thế, người ở đây đều thế, chỉ có cô là không phải.
"Đừng sợ, sợ cái gì chứ? Chúng ta thân thiết như vậy mà." Ngu Cơ đột nhiên đẩy Hoàng Nhi chắn ở phía trước ra, lướt về phía cô, cười dịu dàng.
Lý Quả bị hình dáng của ả dọa cho hồi hồn, lúc thấy Ngu Cơ càng tiến gần về phía mình, lập tức rùng mình, bất ngờ nhảy dựng lên, hét to: "Đừng qua đây, không cần qua đây." Sau đó liền chạy về phía cửa phòng.
Hoàng Nhi bị vẻ kích động của cô dọa cho ngây người, sau đó lập tức đuổi theo: "Tiểu thư, tiểu thư. . ."
"Ha ha ha. . ." Sau khi hai người rời đi, Ngu Cơ không kìm được cười như điên, sau đó cũng đuổi theo đằng sau. Không bức điên Lý Quả, ả sẽ không bỏ qua, dù sao Vương cũng không có nhà, ả không sợ.
Rắn, tất cả đều là rắn, lại còn biến thành người nữa! Lý Quả bị những tin tức này công kích, không biết nên hình dung tâm tình của bản thân như thế nào. Cô chỉ biết chạy, nhất định phải chạy, chạy trốn thật xa, cho nên cô cứ xông thẳng một mạch.
"Tiểu thư." Quản gia Lâm vừa thấy Lý Quả hoảng hốt từ trên lầu lao xuống, liền biết hỏng đại sự rồi. Tiểu thư đã biết tất cả, ông ta liền khẩn trương kêu to về phía Lý Quả đang chạy trốn.
Lý Quả đương nhiên cũng thấy ông ta, nhưng cô chẳng những không dừng lại, ngược lại còn vòng qua quản gia Lâm, chạy ra ngoài cửa, không hề để ý đến ông ta đang gọi.
"Tiểu thư, tiểu thư. . ." Phía sau, vẫn truyền đến tiếng gọi lo lắng của Hoàng Nhi.
Không thể ngừng, không thể ngừng! Lý Quả liên tục nói với chính mình ở trong lòng, dưới chân giống như sinh ra gió, chạy đi tìm lối thoát, không muốn nghĩ cái gì cả.
Ngu Cơ cũng đuổi theo, nhưng ả không hề chạy, mà là phóng lên, chỉ chốc lát sau đã bay đến bên cạnh Lý Quả, cười tít mắt nói: "Quả Quả, chạy gì thế?"