Vương biến thái? Mọi người suýt chút nữa té xỉu, sắc mặt đồng thời
đại biến, lời nói của tiểu thư quá dọa người, nghe xong trái tim
nhỏ bé của bọn họ liền run lên, toàn thân run rẩy kịch liệt, muốn ngừng mà không được.
"Tiểu thư, thật ra Vương tốt lắm."
Tri Vũ vội vàng khen ngợi chủ tử nhà mình, một nam nhân anh tuấn, uy vũ
như vậy lại bị nói thành biến thái, nàng thật không chấp nhận nổi.
Hoàng Nhi cuống quít gật đầu, chủ nhân đúng là rất tốt, đặc biệt là với tiểu thư.
"Vương là nam nhân có điều kiện tốt nhất trên thế gian, tuấn mỹ nhất, uy vũ
nhất, giàu có nhất. Tiểu thư, Vương có chỗ nào không tốt ạ?" Ngài còn
nói Vương biến thái sao? Tri Vũ chỉ dám nói thầm điều này ở trong
lòng nàng hơi có chút bất bình thay Vương.
"Tiểu thư, Tri Vũ nói đúng đó." Hoàng Nhi không biết nói chuyện lắm, nghe Tri Vũ nói, nàng liền cảm thấy cực kỳ đúng, vừa gật đầu, vừa phụ họa.
"Hoàng Nhi, em chân ngoài dài hơn chân trong rồi, chủ tử nhà em là Mặc Nhật
Tỳ, sao em lại nói đỡ cho vị Vương kia? Em đây là đang vô ơn sao?" Lần
này, đến phiên Lý Quả nhảy cẫng lên, tuyệt đối không ngờ Hoàng Nhi thành thật đơn thuần lại nói đỡ cho vị Vương chưa từng gặp mặt đó, cô thật sự rất kinh ngạc
Vẻ mặt Hoàng Nhi
vô tội, đáng yêu, nàng hơi nhíu mày, đáng thương nói: "Chủ nhân là chủ
nhân, chủ nhân để cho Hoàng Nhi đến đây hầu hạ tiểu thư, nghĩa là chủ
nhân nhất định cũng biết Vương là người tốt, cho nên mới yên tâm về tiểu thư. l,ê.lêTiểu thư đừng nói Vương không tốt mà, nói Vương không tốt
là nói chủ nhân không tốt đó, chủ nhân rất
quan tâm tiểu thư mà."
Đây là cái logic gì vậy? Mặc Nhật Tỳ và vị Vương kia thì có quan hệ gì, sao lại có người hầu trung thành và tận
tâm đến thế? Không đúng, không đúng, Mặc Nhật Tỳ rất có khả năng là thủ
hạ của vị Vương kia, như vậy Hoàng Nhi mới nói đỡ cho vị Vương thần bí
đó.
Nhất định là như vậy, chắc chắn là như thế, cô cảm thấy rất
có lý, vì thế liền bình tĩnh trở lại trước thái độ của Hoàng Nhi, cũng
không hề hoài nghi Mặc Nhật Tỳ nữa.
"Tiểu thư, ngài nói xem Vương có điểm nào không tốt?" Tri Vũ quá trung thành và tận tâm, nàng nghĩ
mãi mà không biết vì sao tiểu thư luôn có ác cảm với Vương, luôn đối
nghịch với chủ tử của mình.
Chỗ nào không tốt ư? Hình như không
có, ngược lại còn quá tốt, đối đãi với cô rất chu đáo, ăn uống ngủ nghỉ, mọi thứ rất chu toàn, hình như là chính mình tự bóp méo úyhình tượng của anh ta. Một hồi lâu, cô vẫn chưa thốt lên câu, trong lòng rối rắm.