Sau khi quản gia Lâm
liếc nàng một cái, liền im lặng hướng mắt về phía gian phòng
di,iê,n,ncủa Lý Quả. Ông ta không biết lần này tiểu thư gặp phải phúc
hay họa, không biết cả đ,àn,nđời này cô sẽ thế nào, chỉ mong cuối cùng
cô thật sự có thể nhận được hạnh phúc. Ông ta cũng chỉ có
mong ước đó thôi!
"Hoàng Nhi, ngươi đi vào hầu hạ tiểu thư,
ta canh giữ ở bên ngoài." Ông ta dời mắt về phía Hoàng Nhi, căn dặn nàng đi vào hầu hạ Lý Quả.
Hoàng Nhi đương nhiên rất nghe lời, sau khi hành lễ với ông ta, liền chạy nhanh vào.
Nàng là thật sự quan tâm tiểu thư.
Lúc Hoàng Nhi vừa chạy vào, quản gia Lâm cũng rời đi, tận lực canh giữ ở bên ngoài.
Lý Quả vẫn ngủ say như cũ, hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra. Mãi đến
khi trời sáng trưng, cô mới từ từ tỉnh giấc, lại nằm trên giường một hồi lâu, mới để Hoàng Nhi hầu hạ đứng lên, rửa mặt dùng bữa
sáng.
"Hoàng Nhi, Tri Vũ, tối hôm qua anh ta có đến đây không?"
Từ sau khi biết vị Vương thần bí đó luôn hạ cố vào đêm khuya, cô liền vô thức hỏi. Đáng tiếc là không thể nhìn thấy, cũng may anh ta không hề
động tay động chân với mình, bằng không cô đã sớm bị ăn sạch.
Tri Vũ dĩ nhiên không biết tối hôm qua Vương đã tới , nàng chủ động lắc
đầu, nói: "Tiểu thư, tối hôm qua Vương không tới, tiểu thư ngủ rất sâu
ạ."
Không tới? Không tới cũng tốt, có đến cô cũng chẳng thấy
được, lại không biết người này có ý gì, cô vẫn không hi vọng anh ta đến. Cô thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khá tốt.
"Tiểu thư, ngài không muốn Vương tới sao?"
Tri Vũ nhìn dáng vẻ của Lý Quả liền biết: tiểu thư hoàn toàn không có ý
định tranh giành tình cảm, càng không tự giác muốn làm phi tử. Nàng đã biết rõ, nàng đã sớm nghĩ đến, thế nhưng, một khi
tiểu thư không được sủng ái, thì cuộc sống ở trong cung sẽ rất gian nan. Nếu như Vương chán ghét tiểu thư thì tiểu thư liền xong đời.
Trong lúc Tri Vũ đang suy nghĩ miên man, Lý Quả lại thản nhiên tự đắc mở
miệng trả lời nàng: "Dĩ nhiên là tôi không muốn anh ta đến, anh ta tới
làm gì chứ? Tôi lại không có cảm tình với anh ta, hơn nữa, anh ta có
nhiều nữ nhân, mà tôi vừa khéo chán ghét đàn ông đào hoa."
Lần
này, người trong phòng không dám thở mạnh, lời của tiểu thư quá kinh
người, nếu bị Vương biết, không biết sẽ vui sướng hay khổ sở đây. Trong
lòng mọi người đều bất an suy đoán, nhưng không ai dám nói ra.
"Tiểu thư, hôm nay chúng ta đi đâu chơi ạ?" Cuối cùng, vẫn là Hoàng Nhi vô
tâm phá vỡ bầu không khí im lặng đáng sợ này, cười tủm tỉm hỏi Lý
Quả.
Tiểu thư là ông trời của nàng, tiểu thư nói cái gì thì chính là cái đó, nàng chưa bao giờ cảm thấy sai trái.