"Anh ta có ý gì chứ?
Biến tôi thành chim trong lồng ư? Vĩnh viễn giam giữ?" Lý Quả bùng nổ,
phẫn nộ nói. Rốt cục hết nhịn nổi, vụt đứng lên, căm tức bước đi.
Chim hoàng oanh! Cô đ[đôn]ô,nđã biến thành chim hoàng oanh, vĩnh viễn bị
người nhốt lại, trở thành vật cưng của người ta, được người tán thưởng.
Cô nên chấp nhận điều này thế nào đây? Cho dù là bị giam giữ thì cô cũng muốn trở thành chim hoàng oanh của
người mình yêu, mà không phải của một người xa lạ, không phải.
"Tôi muốn đi gặp anh ta." Trong cơn tức giận, cô không còn nghĩ thêm gì nữa, lập tức muốn lao ra đi tìm người kia tính sổ.
Mọi người kinh hãi, luống cuống tay chân ngăn cô lại, sợ cô làm ra việc
ngốc nghếch, càng sợ chọc giận Vương. Nếu làm cho Vương tức giận, chẳng
những tiểu thư bị mất địa vị mà còn khó sống qua ngày. Chỉ là, mọi người cảm thấy kỳ quái, Vương vẫn luôn đối xử tốt với tiểu thư, sao giờ lại đột nhiên thay đổi?
"Tiểu thư, ngài
đừng đi, Vương không phải là người tiểu thư muốn gặp là có thể gặp đâu." Tri Vũ giữ chặt tay cô, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoàng Nhi cũng lôi kéo cô, nói lí nhí: "Tiểu thư, không nên đi, không xuất cung cũng đâu
có sao, Hoàng Nhi có thể cùng ngài, ngài có thể chơi cùng Hoàng Nhi mà."
Quản gia Lâm chỉ có thể thở dài trong lòng, khi ông ta tới gặp Vương, vốn
tưởng rằng Vương sẽ đồng ý ngay, nhưng không ngờ sắc mặt Vương rất tệ, không còn ôn hòa như lúc trước, trong lòng ông ta liền
biết có thể tiểu thư sẽ rất khó qua, kết quả lại đúng như ông ta suy
đoán.
"Tiểu thư, ngàn lần không thể chọc Vương tức giận, ở đây
Vương chính là trời, là chúa tể của chúng ta, bất kỳ kẻ nào cũng không
thể cãi lệnh Vương. Tiểu thư hãy nghe lời, ngoan ngoãn ở lại trong cung
đi. Có lẽ ngày nào đó tâm tình Vương tốt lên, nhất định sẽ phê chuẩn cho tiểu thư xuất cung du ngoạn." Quản gia Lâm tận tình khuyên bảo, sợ Lý Quả thật sự sẽ làm ra chuyện khiến Vương tức giận, vậy chỉ có đường chết mà thôi.
"Tôi phỉ nhổ, anh ta mới không phải là
trời, là chúa tể của tôi. Tôi sẽ tự làm chủ vận mệnh của mình, anh ta
cũng đâu phải là gì của tôi, vì sao tôi phải nhìn sắc mặt anh
ta để làm việc? Cái gì gọi là đợi tâm tình anh ta tốt lên? Tâm tình anh ta tốt lên, thì tâm tình của tôi sẽ tệ đi. Anh ta không cho tôi ra qu,ýngoài, tôi càng muốn đi! Hừ." Cô giận đến
nỗi quát lớn.
Quản gia Lâm nghe thế, trong lòng âm thầm kêu khổ. Ông ta biết rõ tính tình của Lý Quả, cũng đâu lạ gì tính khí của chủ tử nhà mình, hai người này đúng là khắc tinh của nhau.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài trăm ngàn lần không được như vậy, đừng làm càn mà."