Bầu trời thật sự đẹp như vậy sao? Hoàng Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó gắng sức nhìn lên trời, nhưng cho dù nàng nhìn thế nào cũng không cảm thấy giống như lời tiểu thư đã nói?
Cái gì cũng chẳng có! Tiểu thư bị hoa mắt chăng? Hay là đầu có vấn đề ? Hoàng Nhi càng nghĩ càng kinh hãi, càng lo lắng vô cùng.
"Tiểu thư, ngài không sao chứ ạ?" Nàng thật cẩn thận hỏi, sợ sơ suất một chút sẽ kích thích Lý Quả.
Lý Quả mờ mịt nhìn nàng, có chút không rõ ý tứ của nàng, nhưng vẫn rất thành thật lắc đầu, bình tĩnh nói: "Chị không sao."
Cô nói không sao, Hoàng Nhi càng cảm thấy có vấn đề, trong lòng lại càng không yên tâm nổi.
"Tiểu thư, chúng ta vào nhà thôi." Nàng không nghĩ lại để cho Lý Quả nhìn trời và ngắm tường cung nữa, bởi vì những nơi đó sắp nở hoa đến nơi rồi.
"Ừ." Cô không hề chối từ, dịu ngoan nói, đứng dậy để nàng dìu mình quay về phòng.
Đợi đến buổi tối lúc Lý Quả đã ngủ, Hoàng Nhi liền lôi kéo Tri Vũ, vẻ mặt cầu xin nói: "Tri Vũ tỷ tỷ, xong rồi, xong rồi, tiểu thư bị bệnh, có phải ngài ấy điên rồi không?" -lewyd0-
Tri Vũ vừa nghe liền chấn động, nhưng đợi nghe Hoàng Nhi nói xong, nàng lại có chút dở khóc dở cười, vội vàng an ủi: "Tiểu thư không sao đâu, chỉ là hiện tại ngài ấy cần yên tĩnh, tiểu thư sẽ không làm chuyện điên rồ, muội cứ yên tâm đi."
Hoàng Nhi bán tín bán nghi, không xác định nói: "Thật vậy chăng?"
"Thật sự thật sự, cứ hầu hạ tốt tiểu thư là được." Tri Vũ vội vàng gật đầu, cho nàng cam đoan.
Lúc này, Hoàng Nhi mới yên lòng, chỉ có điều nàng cảm thấy tiểu thư càng đáng thương, càng thêm đồng cảm với tiểu thư.
"Vương, ngài vẫn không muốn gặp tiểu thư sao? Mấy ngày nay tiểu thư không khỏe lắm, dường như đã thay đổi rồi." Quản gia Lâm ở trong cung của Mặc Nhật Tỳ, cung kính nói. -lqd0- Hôm nay cuối cùng ông ta đã nhìn thấy Vương, nhưng ông ta phát hiện ra sắc mặt Vương cũng rất khó coi.
Mặc Nhật Tỳ sao có thể không biết tình hình của Lý Quả, cho dù hắn không tới, nhưng chuyện của nàng hắn vẫn rõ như lòng bàn tay.
Nàng làm những gì, ăn những gì, khi nào thì ngủ, khi nào thì thức dậy, ngay cả mỗi câu nàng nói, hắn đều biết rất rõ. Chỉ là không hiểu tại sao, mấy ngày nay tâm tình của hắn đều rất tệ, từ sau khi chiếm được nàng, hắn càng trở nên lạnh lùng hơn, không triệu bất kỳ một phi tử nào đến thị tẩm, ngoài ra còn thường xuyên uống rượu một mình, lòng càng cảm thấy cô đơn.
"Bổn vương đã biết, ngươi trở về đi, hầu hạ nàng cho tốt, nếu nàng có gì sơ xảy, các ngươi liền chôn cùng nàng đi." Hắn cũng không thèm liếc quản gia Lâm một cái, chỉ ném ra những lời lạnh lẽo như băng.