Đi? Hay không đi? Quản gia Lâm đi rồi, Mặc Nhật Tỳ lại 'bịch' một cái ngã ngồi xuống, có chút hồn bay phách lạc, nét mặt mừng rỡ như điên ban nãy đã hoàn toàn biến mất.
Nàng có thể hận ta hay không? Nàng có thể không muốn sinh hạ hài nhi của ta hay không? Đây là âm thanh đột nhiên xuất hiện từ dưới đáy lòng khiến cho hắn không thể bình tĩnh.
Luôn luôn cường đại tự tin, Mặc Nhật Tỳ bắt đầu lo được lo mất, lần đầu tiên trong đầu hắn sinh ra nỗi băn khoăn này, hơn nữa còn rất bất an, bởi vì hắn cũng không biết sau khi Lý Quả biết bản thân đang mang thai thì có thể sẽ kích động hay không?
Nàng có thể không cần đứa bé đó hay không? Đứa bé của người và xà? Mặc Nhật Tỳ đau đầu, do dự, bối rối, ngồi trên vương vị ngây ngốc hồi lâu.
Mà ở cung Phượng Thê, sau khi quản gia Lâm trở về, trên dưới toàn cung lập tức khẩn trương vây quanh Lý Quả còn đang nằm ngủ.-le,qu,do- Tuy rằng cô chưa tỉnh dậy nhưng đã có vô số điểm tâm hoa quả lót dạ, thuốc bổ được chuẩn bị tốt, chỉ chờ chính chủ tỉnh dậy.
Lý Quả chẳng hề hay biết tất cả mọi người đang bận rộn vì mình, cô ngủ rất lâu, mãi đến khi bị Hoàng Nhi và Tri Vũ đánh thức, bởi vì các nàng rất lo cho tiểu chủ nhân trong bụng Lý Quả không được ăn uống tốt.
"Tiểu thư, tỉnh tỉnh, uống ít thuốc đi." Bát thuốc Tri Vũ cầm trong tay chính là thuốc dưỡng thai, nàng đưa tới bên môi Lý Quả, cung kính nói.
Lý Quả mở hé mắt, chăm chú nhìn bát thuốc đen sì kia, có chút không tình nguyện, song cô cũng chẳng thể chối từ, bởi vì phần đông đều đang đánh thức mình dậy. Nếu thật sự không để các nàng như nguyện, chỉ sợ cô liền hết ngủ được luôn.
"Ừ." Cô đột nhiên biết điều nói, lập tức khiến mọi người mừng đến nỗi không thốt lên lời.
Lý Quả cố nén cảm giác buồn nôn, một hơi uống cạn nước thuốc mà Tri Vũ đưa tới bên môi, sau đó lập tức nằm xuống giường, bằng không cô thật sự sợ mình sẽ nhổ hết ra.
Mọi người cực kỳ vui mừng, lần này không dám quấy rầy cô nữa, để cho cô im lặng nghỉ ngơi. Sau khi uống thuốc xong, Lý Quả lại chìm vào giấc ngủ, chỉ là đợi đến lúc cô bị đánh thức lần nữa, cô mới phát hiện ra mình đã đói bụng, cảm giác buồn nôn đã giảm đi khá nhiều.
"Tiểu thư, uống chút canh đi." Tri Vũ nâng cô dậy rồi đưa một bát canh đại bổ thơm ngào ngạt đến bên môi cô, cười tít mắt nói.
Lý Quả cũng không chối từ, một ngụm liền uống hết, uống xong tinh thần đã tốt lên nhiều. Tiếp đó Hoàng Nhi lại đưa một bát cháo loãng nhỏ qua, điểm tâm, nghĩ muốn để cô ăn hết trong một lần.
"Tiểu thư, ngài phải cố gắng ạ, ăn nhiều một chút, như vậy tiểu chủ nhân mới có thể càng khỏe mạnh." Nhất thời, Hoàng Nhi không biết quan sát nên lỡ miệng, ánh mắt còn dừng lại ở trên bụng cô.
Tiểu chủ nhân cái gì chứ? Lý Quả khó hiểu, vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn chưa nhanh nhạy, kỳ quái nghĩ, nhìn chằm chằm nàng.
Tri Vũ giật cả mình, sắc mặt đều thay đổi, Hoàng Nhi này thật sự là không biết lớn nhỏ, sao lại nói lung tung vậy chứ, hiện giờ các nàng còn chưa biết tiểu thư sẽ nghĩ như thế nào đâu?-leqd- Đâu phải là các nàng không nhìn thấy biểu hiện của tiểu thư trong hơn một tháng qua, nếu như tiểu thư không muốn tiểu chủ nhân thì phải làm sao đây? Các nàng liền xong đời rồi.
"Hoàng Nhi, em nói cái gì mà tiểu chủ nhân?" Lý Quả mê mang hỏi. Lúc nào thì xuất hiện thêm một tiểu chủ nhân vậy? Cô vừa ngủ một giấc liền trở trời sao?
"Tiểu thư, Hoàng Nhi nói là..." Tri Vũ sợ tới mức vội vàng xen mồm vào, vừa định tìm một lý do giải thích thì đúng lúc Hoàng Nhi lại chen ngang.
"Tiểu thư, đương nhiên là tiểu chủ nhân trong bụng ngài rồi, tiểu thư mang thai, chúng ta có tiểu chủ nhân rồi." Hoàng Nhi hêt sức vui mừng, khờ khạo cười nói.
Bùm! Cô chỉ cảm thấy tin tức này giống như một quả bom nổ đùng làm đầu óc cô trống rỗng, cô mang thai ư? Cô có cục cưng ư? Đây, đây là chuyện gì thế? Mới một lần, trời ạ, vậy mà cô đã có đứa bé của tên chết tiệt kia rồi. Người, xà, giờ khắc này cô cảm thấy vô cùng kinh sợ.
Không phải sự thật, không phải sự thật. Cô dùng sức lắc đầu, vẻ mặt tái nhợt, không thể chấp nhận sự thật như vậy, cô thất thần rồi.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng dọa Hoàng Nhi mà." Hoàng Nhi có ngốc thì lúc này cũng biết chuyện không thích hợp, lại nhìn sắc mặt của Lý Quả, nàng càng hoảng, vội vàng lo lắng kêu lên.
Tri Vũ cũng hoảng sợ, nếu tiểu thư có mệnh hệ gì, vậy các nàng xong đời rồi, tất cả đều bị chôn cùng tiểu chủ nhân và tiểu thư, nên tiểu thư không thể có mệnh hệ gì được.
"Tiểu thư, ngài không suy nghĩ cho mình thì vẫn phải suy nghĩ cho tiểu chủ nhân chứ, tiểu chủ nhân là vô tội, bé nhất định rất thích vị mẫu hậu như ngài, tiểu thư nhất định sẽ rất thích tiểu chủ nhân mà." Tri Vũ đem tất cả những gì có thể nghĩ đến đều vội vàng nói ra, đến cả tiểu chủ nhân trong bụng cũng bị lợi dụng.
Hoàng Nhi cũng vội vàng sửa chữa nói: "Tiểu thư, ngài đừng dọa Hoàng Nhi mà, Hoàng Nhi không chịu nổi kinh hãi đâu, tiểu thư không thể bỏ tiểu chủ nhân được, tiểu chủ nhân nhất định là vô cùng đáng yêu, cực kỳ yêu thương ngài, về sau tiểu chủ nhân nhất định sẽ bảo vệ vị Vương Mẫu là ngài, tiểu thư phải sống tốt, nếu không Hoàng Nhi chỉ có đường chết thôi."
Đứa bé của cô, đứa bé của cô! Lý Quả tựa như không nghe được lời nói của các nàng, có chút hồn siêu phách tán, tay vô thức xoa nhẹ vùng bụng bằng phẳng của mình.
Nơi này, thật sự có một sinh mệnh nhỏ đang tồn tại sao? Nơi này, thật sự có một đứa bé đang trưởng thành sao? Nó sẽ giống cái gì? Nó là bé trai hay bé gái? Nó có đáng yêu không? Thông minh không? Bướng bỉnh không? Có thể tuấn mỹ như cha nó không?
Cô cũng không biết mình bị làm sao, lúc khiếp sợ qua đi, trong đầu cô chỉ có những suy nghĩ ấy, cô lại đi tưởng tượng dáng vẻ của đứa nhỏ này ra sao?
Trời ạ, cô điên rồi, cô điên rồi, nhất định là cô đã bị kích thích quá lớn nên điên rồi! Đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của Lý Quả là sóng cả mãnh liệt, tạm thời im lặng.
"Tiểu thư, tiểu thư..." Tri Vũ và Hoàng Nhi thấy cô chỉ ngẩn người, không khỏi có chút lo lắng, các nàng nói hồi lâu mà tiểu thư vẫn chẳng nói gì, khiến cho tim của các nàng sắp vọt lên cổ họng rồi.
"Hả, hai người nói gì thế?" Lý Quả phục hồi tinh thần, có chút mờ mịt hỏi, tâm tình chưa bình ổn nên cô cũng chưa biết nói cái gì.
Tri Vũ và Hoàng Nhi không nhịn được liếc nhau một cái, vậy mà tiểu thư không hề nghe được lời nói của các nàng, đây cũng quá thần kỳ rồi, chẳng lẽ...
"Tiểu thư, ngài không thể bỏ tiểu chủ nhân được." Hoàng Nhi không nhịn được lại lên tiếng, nàng rất sợ dưới cơn kích động tiểu thư sẽ làm tổn thương tiểu chủ nhân.
"Chị nói không cần nó lúc nào chứ?" Lý Quả thật buồn bực, cô đã có quyết định đâu, thậm chí còn chưa tiêu hóa xong tin tức mà, các nàng liền quyết định thay mình rồi hả?
Hả?! Các nàng không nhịn được kinh ngạc, hóa ra suy nghĩ của các nàng khác hẳn với tiểu thư, vốn tưởng rằng tiểu thư sẽ không muốn tiểu chủ nhân nữa.
"Tiểu thư, ngài là nói, ngài muốn tiểu chủ nhân?" Lần này Tri Vũ cũng liên tục ngạc nhiên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, không nhịn được hỏi.
Ai ngờ, tiếp đó Lý Quả liền bình tĩnh nói: "Chị cũng không biết, bây giờ còn chưa nghĩ ra."
Chưa nghĩ ra? Còn cũng không biết nữa? Tiểu thư còn không biết có muốn tiểu chủ nhân hay không, trời ạ, các nàng lại cảm thấy da đầu run lên, tiếp tục đờ đẫn.
"Tiểu thư, vì sao không cần tiểu chủ nhân?" Vẻ mặt Hoàng Nhi khổ sở, nhảy ra hỏi đầu tiên.
Lý Quả nhìn Hoàng Nhi ngây thơ liền không biết phải nói như thế nào, cũng không biết nói gì, có vài thứ không thể nói bằng lời, càng không biết phải làm gì nữa.
Vì sao không cần? Vì sao không cần? Đúng là cô chưa từng nghĩ qua nên không biết, trong khoảng thời gian ngắn tâm trạng lại rối bời, phiền vô cùng.
Tri Vũ biết nhìn sắc mặt, lập tức liếc nhìn Hoàng Nhi rồi cung kính nói với Lý Quả: "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, trước cứ nghỉ ngơi một lát đã."
Hoàng Nhi còn muốn nói thêm nhưng thấy Tri Vũ không ngừng nháy mắt còn giữ chặt mình, thế này mới không cam lòng ngậm miệng, song trong lòng vẫn là lo lắng, bất ổn.-truyện đăng tại diẽndànle^quy*do^n
Lý Quả được yên bình liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, vốn là tâm phiền ý loạn, khó chịu sắp chết, cô thầm nghĩ muốn thanh tĩnh, không nghĩ tới chuyện mang thai ngoài ý muốn nữa.
Cô mang thai, có cục cưng, hoàn toàn là ngoài ý muốn, hoàn toàn không hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô, cực kỳ bất ngờ, vô cùng khó tin.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Muốn hay là không? Cô và hắn đâu phải là vợ chồng, lại càng không yêu thương, cục cưng này chắc chắn sẽ không được chấp nhận và chào đón.
Thế nhưng, cô thật sự nhẫn tâm bỏ nó sao? Đây là đứa bé đầu tiên của cô, tuy rằng cô chưa từng nghĩ tới sẽ có nó ở trong kiểu tình huống thế này. -leqydo-Cô không biết nên làm sao, yên lặng nằm, lòng rất rất loạn, nhưng không hề có một quyết định nào, trằn trọc, cũng không ra được kết quả gì.
"Tiểu thư, uống thuốc thôi." Tri Vũ và Hoàng Nhi vẫn trông coi cô, một tấc không rời, đúng lúc thì bảo cô uống thuốc.
Lý Quả không hề từ chối, tiếp nhận rồi biết điều uống hết, sau đó lại nằm xuống, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Không khí nhất thời có chút tĩnh lặng, vốn nên là bầu không khí vui mừng thì biến mất vô ảnh, chỉ còn sự lo lắng, bất an.
Tri Vũ và Hoàng Nhi vẫn luôn trao đổi bằng ánh mắt, các nàng không thể đoán được tâm tư của Lý Quả, âm thầm sốt ruột cũng chẳng tìm được bất kỳ biện pháp gì, tất cả chỉ có thể đợi Vương đến quyết định.
Buổi tối, dưới sự hầu hạ cẩn thận của mọi người, Lý Quả đã dùng xong cơm, còn tắm rửa sạch sẽ, một hồi cô liền mệt mỏi không chịu nổi, đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ say, tất cả mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà cô cực kỳ nghe lời, không khóc không ầm ỹ thậm chí là muốn bỏ đi đứa nhỏ, nếu không các nàng đúng là không biết ăn nói thế nào.
Nửa đêm, cuối cùng Mặc Nhật Tỳ vẫn đến đây, hắn không nhịn được bị hài như của mình thu hút, hoặc là nói hắn vô cùng chờ mong nhi tử này, chờ mong mẫu thân của đứa bé này.