Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 25

Cô đúng là điên rồi, lại đi hỏi ý kiến của một con rắn nhỏ, xem ra là cô thật sự rơi vào bế tắc rồi. Cô khẽ thở dài, rối rắm nghĩ.

Nhưng là ngày hôm sau, thời thế xoay vần, mọi chuyện còn vượt ra cả suy nghĩ của Lý Quả, làm cho trái tim cô càng thêm băng giá.

"Lý Quả, nghe nói cô ta cướp bạn trai của bạn thân?"

"Không ngờ, cô ta còn có tố chất làm hồ ly tinh nữa."

"Kẻ thứ ba, kẻ thứ ba mà."

"Lý Quả à, xuất sắc đó, đúng là người 'thâm tàng bất khả lộ'."

"Thật không nhìn ra mà, còn tưởng cô ta rất lương thiện chứ."

"Thật đúng là đồ mặt dày mà. Nhóm người Vu Tú Tình đối xử tốt với cô ta như thế, vậy mà còn cướp bạn trai của người ta nữa."

"Lòng người khó đoán mà."

Ngày thứ hai kể từ lúc cô bắt đầu xuất hiện, những âm thanh như vậy vẫn không ngừng truyền đến bên tai, thậm chí còn có vài bạn nam chạy tới, chất vấn cô, dáng vẻ như đang bênh vực kẻ yếu. Không nói cũng biết, những nam sinh này đều là những người theo đuổi Vu Tú Tình.

Lý Quả trợn mắt, cô thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế, mọi người đều chỉ trỏ sau lưng cô, họ cũng không thèm kiêng kỵ, tất cả đều khinh bỉ cô.

"Tôi không có". Cô vô lực phản bác, nhưng lời nói vô lực như thế, nên chẳng ai tin tưởng cô cả.

Chỉ có Lý Lan là vẫn tốt với cô, nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ.

"Thôi, sau này sự thật sẽ rõ ràng thôi".

Lý Quả chỉ im lặng ôm tiểu hắc xà, hiện tại, cô mới phát hiện ra, con người so với rắn độc còn máu lạnh hơn, loại cảm giác này thật sự rất khó chịu, rất đau lòng.

"Chị không sao". Hít một hơi thật sâu, đè xuống tất cả lửa giận trong lòng, cô bình tĩnh nói.

Lý Lan gật đầu, ngoại trừ lo lắng, thì cô đúng là hết cách.

May mà sắp tới ngày tốt nghiệp, mọi người cũng không còn nhiều thời gian để ở cùng với nhau, điều này làm Lý Quả cảm thấy còn có chút hy vọng. Sau này, cô sẽ rời xa bọn họ, chắc là sẽ chẳng bao giờ gặp nữa.

"Lý Quả, cô quá vô liêm sỉ rồi". Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, đám người Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân vội vàng xông đến trước mặt cô, tức giận quát.

Vô liêm sỉ? Cô đứng lên, khó hiểu nhìn bọn họ. Cô lại làm cái gì để cho hai người bạn thân nhất của mình tức giận?

Vẻ mặt vô tội của Lý Quả lại càng chọc giận đám người Vu Tú Tình, bọn họ tức giận đẩy cô một cái: "Cô còn không biết xấu hổ mà giả vờ vô tội? Dùng rắn dọa bọn tôi?"

Dùng rắn dọa bọn họ? Cô đâu có, đây là chuyện gì vậy? Cô có chút khó hiểu, vì thế, không nhịn được mà quát lên: "Tôi không có, thật sự không có."

"Cô không có? Trừ cô ra thì còn ai nữa? Cô không sợ rắn, lại còn ngủ cùng chúng nữa, không phải cô mới là lạ". Hà Tiểu Ngân chỉ vào Lý Quả, quả quyết là Lý Quả làm.

Những người khác cũng cùng hùa theo, đã sớm thấy tiểu hắc xà trên tay Lý Quả, càng thêm chắc chắn là Lý Quả làm.

Lý Quả vô cùng oán giận, cô ở cùng với rắn thì làm sao? Phạm pháp sao? Không được sao?

"Tôi không hề lấy rắn dọa các cậu, ngoại trừ con hắc xà này ra, tôi không còn con nào khác." Tuy rất tức giận nhưng cô vẫn cố gắng giải thích, không muốn mọi chuyện quá căng thẳng.

Thế nhưng, chẳng có ai tin lời cô cả. Chỉ biết càng lau càng đen, vẫn cứ cho là cô là kẻ đầu sỏ.

"Lý Quả, cô cứ chờ đó". Vu Tú Tình hung dữ trừng cô, bỏ lại lời cảnh cáo, rồi mang theo người bỏ đi.

Bọn họ vừa đi, Lý Quả liền không chịu nổi nữa, ngã ngồi xuống giường, toàn thân run rẩy. Rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì? Sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ?

"Quả Quả". Lý Lan đứng một bên, không dám xen miệng vào, cho đến khi bọn họ rời đi, cô mới dám lên tiếng.

"Chị không sao." Lý Quả thẫn thờ nói, càng nghĩ càng khó chịu, chỉ muốn gào khóc thật to, để phát tiết khổ sở trong lòng.

Lý Lan trầm mặc, sau đó đi ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình Lý Quả.

Trong phòng trống rỗng, ngoại trừ Lý Quả vẫn ngồi đờ đẫn, chỉ còn mỗi tiểu hắc xà đang nằm an tĩnh trong lòng cô. Tuy vẫn lười nhác như cũ, nhưng đôi mắt nhỏ vẫn chú ý đến từng hành động của cô.

Đột nhiên, tiểu hắc xà cảm thấy thân mình hơi lạnh, rồi ẩm ướt mang theo hơi ấm. Nó mới phát hiện, hóa ra là Lý Quả đang khóc, cô chỉ im lặng rơi lệ, những giọt lệ mang đến cảm giác vô lực.

Lý Quả không hề muốn yếu đuối như thế, không hề muốn khóc, nhưng vẫn chẳng thể dừng lại được. Cô biết, từ nay về sau, tình bạn không còn, sẽ chỉ là người xa lạ mà thôi. Tất cả đều bị hủy trong tay một người đàn ông nuôi rắn.

"Đây là báo ứng sao?" Trong lúc thương tâm, cô chợt nhớ tới lần nấu cơm dã ngoại cách đây không lâu, tuy cô không hề có liên quan đến con rắn bị đánh chết kia, nhưng cô cảm thấy, từ đó đến nay, rắn liền xuất hiện trong toàn bộ cuộc sống của mình, phá đi cuộc đời mình.

Tiểu hắc xà nghe thấy, hai mắt liền sáng lên, dường như đang nở một nụ cười thần bí.
Bình Luận (0)
Comment