Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 278.2

“Được rồi, ngày mai thử qua xem chú Mộc có thể đi hay không.” Cô đành đáp ứng, cho dù phải làm mặt dày thì cô cũng muốn làm vì con trai mình. Chỉ cần có ích cho sự trưởng thành của bé, như vậy cô nhất định sẽ làm.

Bé lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, hét lên: “Mẫu hậu, người thật sự là tốt quá đi, cục cưng yêu người lắm.”

Mà ở bên cạnh, Tiểu Hắc xà đã tức giận đến đen mặt. Tên nhóc này tuyệt đối là khắc tinh của hắn, tuyệt đối là phản chủ, hoàn toàn đối nghịch với hắn, hơn nữa còn tác thành cho người khác, vứt bỏ phụ thân thân sinh của mình.

Cô nhìn thấy bé vui sướng như vậy, chỉ cảm thấy cho dù làm bất cứ điều gì cũng đáng giá, nhưng cô chẳng hề hay biết, bé nào có thích Mộc Tử Tuấn, mà chỉ lợi dụng người ta để kích thích tên nào đó, làm hắn tức giận thôi.

Chỉ có điều, khi Tiểu Hắc xà nhìn thấy Mộc Tử Tuấn và bé con thân như cha con thì tức giận đến nỗi suýt chút nữa xúc động hiện thân, túm hai mẫu tử trở về.

“Chú à, khi nào thì cục cưng có thể ở cùng chú cả ngày ạ?” Thuốc này hạ chưa đủ mạnh, còn chưa kích thích đủ nhỉ, nhìn bộ dạng của Tiểu Hắc xà chỉ mới là tức giận, hoàn toàn không đạt được hiệu quả như bé chờ mong, xem ra không thêm cường độ là không được. Cho nên, bé rất vô sỉ nói ra những lời này.

Bé vừa dứt lời, Lý Quả và Mộc Tử Tuấn liền trợn mắt há hốc mồm nhìn bé, sau đó Lý Quả lập tức có chút ngượng ngùng, còn Mộc Tử Tuấn lại vô cùng vui sướng, thậm chí là kích động.

“Cục cưng, con và chú hãy ở chung đi, về sau đến trường cũng thuận tiện, chú còn có thể đưa con đi chơi mỗi ngày nữa.” Mộc Tử Tuấn kích động thật muốn ôm bé hôn tới tấp, đứa nhỏ này khiến anh ta càng ngày càng yêu thích, quả thực còn yêu thương hơn con ruột.

“Cục cưng không được nói lung tung.” Lý Quả cực kỳ xấu hổ đồng thời cũng cảm thấy khổ sở,-lelqydon- bởi vì bé con quá khao khát có một người cha rồi, vậy mà muốn người đối xử tốt với mình trở thành cha, đều là do cô không tốt.

Bé nghiêng đầu nhỏ, uất ức bĩu môi, nói: “Mẹ, cục cưng muốn có ba ba, chú ấy tựa như ba ba cục cưng vậy, không ai bảo vệ chúng ta cả, cục cưng muốn có ba ba để bảo vệ mẹ.”

Cô nghe mà hai mắt đều đã ươn ướt, suýt chút nữa khổ sở đến rơi lệ, nếu không phải cô cực lực chịu đựng, chỉ sợ đã ôm bé khóc rống rồi, nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa.

“Cục cưng, rất xin lỗi, là mẹ không tốt, không thể cho con một gia đình trọn vẹn, đều là mẹ sai, để cho cục cưng tủi thân như vậy.” Từng giọt lệ tuôn rơi, cô nghẹn ngào không thôi, tất cả đau khổ trong lòng đều bùng lên.

Mặc Nhật Tỳ vốn đang nổi trận lôi đình, nhưng khi hắn thấy những giọt nước mắt của Lý Quả và nghe rõ lới cô nói thì hắn chợt ngẩn ra, hắn chưa từng nghĩ tới những điều đó, thậm chí còn chẳng cảm nhận được gì. Nhưng, hiện tại lòng hắn không kiềm được bị khuấy động thật sâu, im lặng nhìn cô và bé con, cảm xúc phẫn nộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Quả Quả, anh sẽ cho em và cục cưng một gia đình hạnh phúc, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em và cục cưng.” Khuôn mặt Mộc Tử Tuấn lộ vẻ xúc động nhìn bọn họ, sau đó mở rộng hai tay ôm chặt lấy cô và bé con vào trong lòng.

Cô bị vòm ngực ấm áp dày rộng chặt chẽ vây quanh, trong lòng nảy lên sự cảm động nói không nên lời. Cô biết rõ tình cảnh của bản thân, càng biết chính mình không có gì xuất chúng, chẳng có điểm đặc biệt gì, nhưng Mộc Tử Tuấn đột nhiên nói như thế khiến cô do dự hẳn lên.

“Cho tôi một chút thời gian, được không?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn anh ta, nói.

Cô hẳn là lên cân nhắc một chút, mặc kệ ra sao, không vì mình thì cũng nên vì bé con mà suy nghĩ, cô có thể xem nhẹ bản thân nhưng không thể xem nhẹ bé. Một gia đình đầy đủ, một gia đình vui vẻ, hạnh phúc, đây là thứ mà cô phải cho bé, cô chỉ muốn để cho bé vô ưu vô lo, vui vẻ trưởng thành giống như những đứa trẻ bình thường vậy.

“Thật vậy chăng?” Mộc Tử Tuấn nửa mừng nửa lo, không khỏi vui sướng nói, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, nhìn cô vui mừng không thôi.

Lý Quả gật đầu thật mạnh, quyết định: quên đi quá khứ, nắm chắc hiện tại, cố gắng tìm kiếm hạnh phúc

“Thật tốt quá, cục cưng sắp có ba ba rồi.” Bé hưng phấn vỗ tay, vui mừng hét lên giống như sợ người nào đó nghe không hiểu.

Thân thể Tiểu Hắc xà cứng ngắc, tâm tình không tốt nhìn ba người đang vui sướng kia, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, bất an, thậm chí là sợ hãi. Hắn nhìn bọn họ, cảm thấy chính hắn cũng sắp phải mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, vô cùng quan trọng, đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có.

Không, không được, không thể được, bọn họ không thể như vậy, nàng là của hắn, cục cưng cũng là của hắn, hiện tại người hạnh phúc, vui vẻ phải là hắn, mà không phải nam nhân đó.

Trong lòng Mặc Nhật Tỳ đột nhiên làm ra một quyết định vô cùng trọng yếu, vì quyết định ấy đã khiến cho hắn lấy lại sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, thậm chí trong lòng còn cực kỳ kiên định, thoải mái.

“Thật tốt quá, chị họ, chị nhất định phải hạnh phúc nhé.” Chỉ im lặng đứng bên cạnh, lúc này nhìn thấy cảnh tượng vừa ấm áp lại hạnh phúc này, Lý Lan không khỏi cảm động, hai mắt đẫm lệ mông lung, kích động nói.

Lý Quả nhìn cô, không nhịn được gật gật đầu, nắm chặt lấy tay cô, thiên ngôn vạn ngữ (hàng ngàn, hàng vạn lời muốn nói), cuối cùng chỉ có thể hóa im lặng.

Nhưng mà, ở một nơi xa xa mà mọi người không hề chú ý, một đôi mắt lạnh như băng lại oán độc đang gắt gao nhìn chăm chú bọn họ, còn thu toàn bộ hành trình, lời nói và biểu hiện của bọn họ vào đáy mắt.

Hóa ra, nữ nhân đó cũng không chịu nổi cô đơn nhỉ, liên tục quyến rũ nam nhân ở khắp nơi, một tên lại một tên, ả thật sự không nhìn ra đấy.

Nếu như nữ nhân kia thật sự muốn sống cùng người nam tử nhân loại đó, như vậy ả sẽ thành toàn cho bọn họ, dù sao Lý Quả cũng từng nói qua không cần Vương nữa, nếu thế thì hoàn toàn dứt điểm đi để cho Vương chết tâm, chặt đứt mọi đường lui.

Đoàn người ầm ỹ trải qua một ngày vui vẻ, trong đó Lý Lan và bé liên tục tạo ra đề tài gây cười, khiến bọn họ cười đùa vui vẻ.- Cuối cùng có thêm cả Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân gia nhập, đội ngũ càng thêm lớn mạnh hơn. Mà sau khi Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân biết được mối quan hệ của hai người (Mộc Tử Tuấn và Lý Quả) liền vô cùng đồng ý, liên tục giúp đỡ cả hai nhầm nâng cao quan hệ lên một bước nữa.

“Tiểu thư, ngài thật sự muốn ở cùng Mộc tiên sinh đó sao? Vậy Vương phải làm sao đây? Ngài là người của Vương mà.” Hoàng Nhi và Tri Vũ đi theo cả một ngày, vẫn im lặng không nói gì, khi bọn họ đang ngồi trên xe quay về biệt thự, cuối cùng Hoàng Nhi đã không nhịn nổi, mở miệng hỏi.

Tri Vũ kéo kéo nàng, ý bảo không cần nhiều lời, Vương ở bên cạnh còn không lên tiếng, phận nô tỳ như các nàng dám nói lung tung sao? Chính chủ nhân còn không hề tức giận thì các nàng tức giận cái gì hả? Với cả nàng cũng đã nhìn ra, trong xã hội của tiểu thư vốn không cần mấy thứ này, chỉ cần ngươi tình ta nguyện thì hình như tiểu thư vẫn có thể tìm được mối lương duyên khác.

“Tri Vũ, tỷ đã lôi kéo muội cả một ngày rồi, tỷ đồng ý nhưng muội phản đối. Sao tiểu thư có thể ở cùng nam nhân kia chứ? Nếu Vương biết nhất định sẽ tức giận.” Hoàng Nhi gỡ tay Tri Vũ ra, tức giận bất bình nói. Không phải nàng không thích Mộc Tử Tuấn, mà là không thể tiếp nhận nổi chuyện tiểu thư không cần Vương nữa.

“Hoàng Nhi, đây là chuyện của tiểu thư, huống chi tiểu chủ nhân đã đồng ý rồi, muội đừng nên nhiều lời nữa. Tiểu thư muốn làm cái gì thì chúng ta cứ ủng hộ là được, chỉ cần tiểu thư hạnh phúc thôi, đúng không?” Hiếm khi Tri Vũ nói được những lời như thế,-llequ4d0n-don- nếu như không phải Tiểu Xà Vương đã đồng ý, nếu như không phải Vương còn ở đây thì nàng nhất định sẽ giống như Hoàng Nhi kiên quyết phản đối tiểu thư đi tìm một người nam nhân khác. Nhưng hiện tại khác nhau mà, rõ ràng Vương cũng ở đây nhưng chẳng hề lên tiếng, vậy các nàng có tư cách gì chứ?

Hoàng Nhi tức giận, tuyệt đối không ngờ rằng Tri Vũ lại đồng ý, vừa định phát hỏa, đột nhiên nghĩ tới bé cũng đồng ý, nàng liền xẹp xuống. Tiểu chủ nhân đã đồng ý rồi, nàng phản đối thì có ích gì chứ?

“Hoàng Nhi, chị và hắn đã kết thúc, nếu như dựa theo pháp luật ở nhân gian, chúng ta chưa hề đăng ký cũng không làm theo nghi thức gì nên chị không được tính là người của Mặc Nhật Tỳ. Hơn nữa, hiện tại chị đang ở nhân gian, không phải Xà quốc, nơi này không phải do hắn định đoạt, chỉ cần chị bằng lòng thì có thể một lần nữa tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình, không ai có thể ngăn cản cả. Nếu như chị tái hôn thì chỉ vì muốn cho cục cưng một gia đình đầy đủ, vui vẻ, hạnh phúc, để cho cục cưng có thể khỏe mạnh, vui tươi, hạnh phúc trưởng thành, chị không cầu mong gì thêm nữa.” Cô cũng không cảm thấy tức giận vì lời Hoàng Nhi nói, chỉ thản nhiên bình tĩnh giải thích.

Sau khi trở thành mẹ, cô càng suy nghĩ cho bé con nhiều hơn mà hoàn toàn quên đi bản thân.

Tri Vũ trừng mắt nhìn Hoàng Nhi một cái, nàng hiểu được tâm tư của tiểu thư, nếu không phải do tiểu chủ nhân và tiểu thư Lý Lan ở bên cạnh tác hợp thì sao tiểu thư có thể có suy nghĩ như vậy? Quan trọng nhất là chiêu thức ấy gần như là do tiểu chủ nhân bày ra, tiểu chủ nhân đã gắng sức đến vậy, sao Hoàng Nhi vẫn không nhìn ra bí ẩn trong đó chứ?

Hoàng Nhi bị hỏi khó, líu lưỡi không thôi, mơ hồ cảm thấy tiểu thư nói rất có đạo lý, nhưng lại có chút khó nói nên lời, rốt cuộc là vì sao, nàng tạm thời chưa phản bác được.

“Nhưng mà, tiểu thư, vậy, vậy sao được ạ? Vương nhất định sẽ không đồng ý, nếu như Vương biết thì phải làm sao bây giờ?” Hoàng Nhi vẫn có suy nghĩ rất truyền thống, lo lắng nhiều nhất chính là cảm thụ của Mặc Nhật Tỳ, sợ Vương sẽ tức giận.

“Hắn biết thì sao chứ? Chị và hắn đã sớm không còn quan hệ gì, hắn chưa rõ ràng à? Chị đã lập lời thề rồi, chuyện của chị không liên quan đến hắn.” Nhắc tới Mặc Nhật Tỳ, giọng nói của cô liền lạnh hơn. Cái tên ấy đã tổn thương cô quá sâu, có lẽ không có yêu thương nhưng vì hắn nên cô vẫn không thể nắm giữ vận mệnh của mình, cho nên cô vô cùng bất đắc dĩ, thậm chí còn có chút oán hận.

Hoàng Nhi còn muốn nói thêm lại bị Tri Vũ vội vàng ngăn lại, lúc các nàng thấy được vẻ bất đắc dĩ, bi thương của tiểu thư thì không dám nói thêm gì nữa.

“Mẫu hậu, đừng khổ sở ạ, cục cưng sẽ ở cùng Mẫu hậu vĩnh viễn, cho dù phụ vương vứt bỏ chúng ta, cho dù chúng ta không còn quan hệ gì với phụ vương thì cục cưng nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Mẫu hậu, sẽ không để cho Mẫu hậu khổ sở, bi thương nữa.” Bé ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cô, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực cô, bập bẹ an ủi.
Bình Luận (0)
Comment