Đây là chiếc xe thể thao bản giới hạn mới nhất hiện nay, nghe nói trên toàn thế giới chỉ có mười cái, bên trong vô cùng xa hoa, lúc khởi động cũng chẳng có chút xóc nảy nào.
Khóe miệng Mặc Nhật Tỳ hơi nhếch lên, vẻ mặt khoái chí, thực ra trong lòng đã sớm vặn vẹo rồi.
Cô gái này đã mắc bẫy rồi, cuộc sống sau này của hắn sẽ không còn cô đơn nữa, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Lý Quả nhìn Mặc Nhật Tỳ đang ung dung lái xe, còn cười đến vô cùng đắc ý, thì cảm thấy hơi tức giận. Nhìn anh ta, cô lại nhớ đến Hà Tiểu Ngân, còn cả Vu Tú Tình đang nằm trong bệnh viện.
"Anh, anh có thể đi thăm hai bạn ấy được không?" Đột nhiên, Lý Quả khẽ cất tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng, cô khép nép nói.
Cho dù đã hết tình hết nghĩa, nhưng cô vẫn muốn làm một điều gì đó cho họ.
Khóe miệng Mặc Nhật Tỳ hơi nhếch lên, hắn không hề có hứng thú với hai cô gái kia. Điển hình cho kiểu háo sắc mà, còn Lý Quả lại chưa từng để hắn ở trong mắt, có đôi khi hắn cảm thấy cô quá mức nhu nhược rồi.
"Tôi có thể đồng ý với em, nhưng có một điều kiện?" Hắn nhìn cô, mỉm cười nói.
"Cái gì?"
Lý Quả thật không ngờ, anh ta lại đặt điều kiện với mình. Đây không phải chỉ là chuyện 'nhón tay làm phúc' thôi sao, huống hồ chính anh ta đã gây ra chuyện, chẳng lẽ không có chút áy náy nào hay sao?
Mặc Nhật Tỳ biết cô nhất định sẽ từ chối yêu cầu của mình, nhưng hắn cũng tin cô sẽ đồng ý, chắc chắn sẽ đồng ý.
"Chuyển đến nhà tôi ở đi."
Hả! Lý Quả há hốc mồm, khó tin nhìn Mặc Nhật Tỳ.
Anh ta vừa nói gì vậy? Chuyển đến nhà anh ta ở? Anh ta điên rồi sao? Không đúng, anh ta chắc bị bệnh rồi?
"Không được". Sau khi phục hồi tinh thần, cô lập tức từ chối.
Nói đùa à, ở chung với một người đàn ông? Chưa nói đến cô không đồng ý, bố mẹ mà biết thì sẽ đánh chết cô mất.
"Vậy tôi sẽ không đến thăm bọn họ". Hắn thong thả đáp lại.
Dù sao thì cô có đồng ý hay không cũng thế thôi, hắn có rất nhiều cách để lừa cô.
Đồ vô liêm sỉ! Vô lại! Vô đạo đức! Đồ đáng ghét!
Trong nháy mắt, trong đầu cô xuất hiện một loạt những từ này, hoàn toàn khác với chuỗi từ đẹp trai, nhã nhặn về người đàn ông trước mắt này.
"Người không thể nhìn bề ngoài, biển không đo được bằng đấu", Mặc Nhật Tỳ chính là người như vậy.
Lý Quả tức đến nổ phổi, giận dữ nhìn Mặc Nhật Tỳ, một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời.
"Bảo bối, đừng tức giận, nếu là người khác, tôi sẽ đồng ý với em vô điều kiện. Nhưng hai cô gái kia là người như thế nào, tôi nghĩ em còn biết rõ hơn tôi, đúng không? Em bảo tôi đồng ý, thật khiến tôi rất khó xử." Hắn mỉm cười giải thích, sau đó trong lòng hắn có chút kinh sợ.
Từ khi nào hắn đã học được phải giải thích với người ta rồi? Hắn luôn duy ngã độc tôn, luôn làm theo ý mình, 'giải thích' là từ chưa từng xuất hiện trong từ điển của hắn, hôm nay hắn bị làm sao vậy?