"Làm sao vậy?" Thấy cô không đi, Mặc Nhật Tỳ khó hiểu hỏi.
Lý Quả xấu hổ vô cùng, ở chỗ xa lạ này, cô liền cảm thấy luống cuống tay chân, hoàn toàn không thể dung hòa.
"Tôi, tôi sợ làm bẩn nhà anh". Trước ánh mắt khó hiểu của Mặc Nhật Tỳ, Lý Quả lắp bắp nói.
"Cho dù đẹp, cũng chỉ là nơi ở mà thôi". Hắn không để ý đến lời giải thích của cô, lập tức kéo cô vào trong, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối.
Lý Quả đành phải cam chịu bước theo sau, cho đến khi ngồi xuống ghế sofa rộng rãi, thoải mái, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm.
"Chủ nhân, phòng của tiểu thư đã chuẩn bị xong rồi". Quản gia Lâm tự mình bưng trà lên, sau đó cung kính nói.
Mặc Nhật Tỳ gật gật đầu.
"Tôi không ở đây đâu". Lý Quả nghe thấy mình có phòng ở, không khỏi kinh sợ, vội vàng nói.
"Quản gia Lâm, về sau tiểu thư chính là chủ nhân ở nơi đây, không được thất lễ, không được quá đáng. Tiểu thư muốn cái gì thì là cái đó, mệnh lệnh của tiểu thư chính là của tôi". Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn không để ý đến cô, lập tức căn dặn quản gia Lâm.
Vẻ mặt của quản gia Lâm rất bình tĩnh, cung kính đáp: "Vâng, chủ nhân".
Đây là tình huống gì vậy? Người ta cứ như vậy mà quyết định hộ cô sao? Chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, không phải cô đang nằm mơ đó chứ? Lý Quả thật khó có thể tin được, cô lại có thể may mắn như vậy, tuyệt đối không có khả năng.
"Mặc, Mặc Nhật Tỳ, chúng ta không thân cũng chẳng quen, như vậy không tốt đâu".
Cô biết thiên hạ chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả, tuyệt đối không có, sao lại không có mục đích chứ? Cô biết mình chẳng phải là người "nghiêng nước nghiêng thành'' gì mà khiến cho đàn ông đưa đến tận biệt thự sang trọng như vậy cả, Lý Quả cô tuyệt đối biết điều này.
"Quả Quả, của tôi chính là của em, tôi thích em, sau này nơi đây chính là nhà của em. Có cái gì mà không tốt, tôi cảm thấy rất tốt đó."
Mặc Nhật Tỳ biết cô đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi cảm thán sự bình tĩnh, không ham vật chất và cả sự tự ti của cô.
Lý Quả trợn tròn mắt, cô có điểm gì khiến anh ta cứ nắm chặt mãi không buông, sao nói mãi mà anh ta vẫn chẳng nghe chứ?
Cô hơi bối rối, liên tục xua tay: "Không được, không được, vô công hưởng lộc, chúng ta lại chẳng thân, tôi không thể đồng ý".
Mặc Nhật Tỳ nhìn cô, im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ nở nụ cười, sau đó nhàn nhạt nói: "Quả Quả, em cũng không thể ở lại trường nữa, cần gì phải làm khó bản thân. Thật ra, trong lòng em cũng rất rõ ràng, các cô ấy đối xử với em ra sao, làm người không cần tự làm khó mình, hãy đối xử tốt với bản thân một chút".