Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 7

Đùng!

Câu nói này giống như một đạo sấm sét khiến cho trái tim của mấy cô gái đập mãnh liệt, sắc mặt liên tục thay đổi dường như có chút hoang mang.

“Đâu có, không có nha.”

Vu Tú Tình hồi phục tinh thần đầu tiên, giả vờ xem xét, cố kiềm chế tâm tư bất an, lắp bắp nói.

Hà Tiểu Ngân và Lý Lan cũng vụng về giả bộ, hùa theo cô.

Mặc Nhật Tỳ hiểu hết tất cả nhưng lại tỏ vẻ mê man, sau đó khẽ cười, ôn hòa nói: “Chắc là tôi nhìn lầm rồi, mấy ngày không gặp có chút rối loạn. Bọn nó ở chỗ các cô, sao có thể thiếu chứ.”

Ba người nghe xong không khỏi thở phào, vội cười phụ họa.

Mà Lý Quả nằm trong chăn cũng bị hắn làm cho một phen kinh sợ, tay nắm tiểu hắc xà vẫn không lơi lỏng, cứ lo lắng đề phòng tình hình bên kia.

Trong khi cô đang khom người, lực chú ý hoàn toàn đặt vào mấy người kia thì tiểu hắc xà trong tay bỗng nhiên giật giật rồi từ từ mở mắt, lóe sáng nhìn cô.

Lý Quả bị nó hù họa suýt chút nữa đã vén chăn lên, tâm cũng theo đó mà thả lỏng. Thì ra nó vẫn chưa chết nha, dọa chết cô mà. Cô tức giận trừng nó, không có chết thì mày giả vờ làm gì chứ, đùa rất vui sao?

Tiểu hắc xà chớp mắt rồi dễ dàng thoát ra khỏi tay cô, rơi xuống trên giường mềm mại, sau đó nó liền lắc lắc thân hình nhỏ bé bò lên gối nằm song song với đầu của cô.

“Mày muốn làm gì?” Cô bĩu môi, nhỏ giọng hỏi, tâm vừa buông lỏng lại lần nữa căng thẳng.

Nhưng tiểu hắc xà lại kiêu ngạo, không thèm để ý đến cô, thẳng tắp ngã xuống gối, nhìn chằm chằm vào mắt cô hồi lâu rồi mới chậm rãi nhắm mắt lại. Nó giống như đồng sàng cộng chẩm (cùng giường chung gối) với cô, cùng hít thở, cách mặt cô rất gần, rất gần...

Thật là một con rắn nhỏ kỳ lạ, tính cách cũng rất kỳ dị, hành động càng thêm kỳ quái.

Lúc này, Lý Quả muốn giận cũng không giận nổi, nó cũng không làm hại lại càng không cắn mình, chẳng qua là chỉ thích ngủ trên gối của cô, còn là rắn lười, yêu ngủ.

Trong lúc một người một xà nằm ngủ trên giường vô cùng yên lặng thì bên kia lại hết sức nào nhiệt.

“Để cảm ơn mọi người đã chăm sóc sủng vật của tôi, tôi muốn tặng các cô chút quà mọn.”

Mặc Nhật Tỳ nhìn lướt qua ba cô gái đang lộ ra vẻ mặt si mê đối với mình, bất ngờ nói.
Bình Luận (0)
Comment