Quận chúa, người cuối cùng đã tỉnh rồi.
Tiểu nha hoàn Thúy Lan thấy Tần Dao ngồi trên giường thì vui mừng bước đến, hai mắt đỏ hoe nắm lấy tay cô nức nở:
- Quận chúa, người làm nô tỳ lo chết đi được.
May mà người không sao, nếu không nô tỳ không biết ăn nói thế nào với phu nhân nữa.
Tần Dao xoa xoa mi tâm đau nhức, mơ màng hỏi:
- Đây là chỗ nào?
Tiểu nha hoàn Thúy Lan nhanh nhẹn rót cho cô tách trà, sụt sùi đáp:
- Khởi bẩm quận chúa, nơi này là Trấn Bắc Hầu phủ.
Tần Dao nghe được bốn chữ "Trấn Bắc Hầu phủ" thì lập tức tỉnh táo hẳn.
Cô run lên nắm lấy tay Thúy Lan.
- Ngươi nói Trấn Bắc Hầu phủ.
Vậy có nghĩa nơi này là Vương Triều Đại Ấn?
Thúy Lan cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp:
- Đúng vậy.
Quận chúa, sao tay người lại lạnh thế này? Người có sao không?
Khoé môi Tần Dao méo xệch, không dám tin những gì đang diễn ra.
Nếu nơi này thật là Đại Ấn, vậy người duy nhất có tôn xưng Quận Chúa không ai khác ngoài đích nữ của Trấn Bắc Hầu.
Tiêu rồi, cô sắp tiêu đời rồi!!!
Tần Dao là sinh viên ngành khảo cổ, một tháng trước cô cùng với giáo sư hướng dẫn đi thực tế ở Cố Thành, cũng chính là nơi yên nghỉ của vị quân vương được người đời ca tụng.
Khác với mọi người luôn trầm trồ tán thưởng những tác phẩm cổ vật quý giá, Tần Dao lại bị thu hút bởi một quyển sách ghi lại cuộc đời của vị quân vương kia.
Hắn từng bị hãm hại, bị vứt bỏ và phản bội.
Ai cũng có thể chà đạp sỉ nhục hắn.
Có lẽ vì lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nơi cung cấm tranh giành đấu đá mà tính cách hắn ngày càng lãnh khốc, vô tình.
Không ai có đủ khả năng làm tan chảy trái tim băng giá của hắn.
Cuối cùng hắn vẫn là người chiến thắng, thành công leo lên ngai vàng.
Cho dù là bạo quân, hắn vẫn cố gắng tạo ra một cuộc sống thái bình thịnh thế.
Có lẽ vì điều đó mà hắn được ca tụng dù cách hành xử bạo ngược không có tình người.
Tần Dao rất khâm phục hắn, cũng thương cảm cho cuộc đời cô độc của hắn.
Càng thương cảm, cô lại càng phẫn nộ trước hành vi mất nhân tính của những người gây đau khổ cho hắn.
Trong số đó, người khiến cô hận nhất chính là Quận Chúa Ngọc Dao của Trấn Bắc Hầu phủ.
Nàng ta từ khi sinh ra đã có quyền có thế, được vô vàn sủng ái nên xem mạng người như cỏ rác.
Chẳng những hành hạ ức hiếp vị quân vương kia, nàng ta còn vì Thái Tử Dạ Hiên mà năm lần bảy lượt đẩy vị quân vương kia vào chỗ chết.
Cho dù cuối cùng nhận được quả báo thích đáng, nhưng điều đó vẫn không khiến Tần Dao thôi căm phẫn.
Nhưng không ngờ hiện tại cô lại biến thành nàng ta, trở thành ác nữ mà người người chửi rủa.
Tần Dao cắn môi, hận không thể treo cổ cho rồi.
Đáng tiếc cô không phải người can đảm sống cuộc sống "đi mây về gió".
Thúy Lan ở bên cạnh thấy cô âm trầm thì lo lắng hỏi:
- Quận chúa, người có chỗ nào khó chịu sao? Để nô tỳ gọi thái y đến.
Thúy Lan định chạy đi thì Tần Dao đã đưa tay ngăn lại:
- Không cần đâu, ta chỉ hơi đau đầu một chút.
Cô ra ngoài kêu người nấu mấy món thanh đạm mang vào đây, ta đói rồi.
Thúy Lan nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đứng lên hành lễ rồi đi nhanh ra ngoài.
Tần Dao lúc này mới có thể yên tĩnh đánh giá xung quanh.
Đúng là không khác biệt lắm với hình ảnh trong mấy bộ phim cung đấu.
Căn phòng vừa sa hoa vừa rộng rãi, nhưng vẫn không mất đi vẻ tao nhã xứng với tiểu thư khuê các.
Tần Dao day trán, thầm than trong lòng.
Nếu không phải bản thân rơi vào tình cảnh trớ trêu này, cô chắc chắn sẽ rất hào hứng chạy một vòng sờ mó những món đồ tinh tế ấy.
Hiện tại Tần Dao không còn hứng thú tìm hiểu vì sao bản thân đến nơi này.
Cái cô quan tâm là làm sao để sống sót mà rời khỏi đây.
Cái kết của Quận Chúa Ngọc Dao đã được ghi rất rõ ràng trong quyển sách cổ kia.
Nếu không muốn đi vào vết xe đổ thì cô cần phải thay đổi ngay từ bây giờ.
May mà thứ cô theo học là ngành khảo cổ, đối với cuộc sống vua chúa thời xưa cũng không mấy xa lạ.
Hơn nữa cô cũng đã biết trước những sự kiện quan trọng, đây là lợi thế để cô tìm đường sống.
Tần Dao ở phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng, ngoài người nhà ra thì không gặp mặt bất cứ ai.
Nhưng cho dù là vậy thì quà cáp từ các nơi vẫn nườm nượp gửi đến.
Không khác gì trong sách, Quận Chúa Ngọc Dao thật có được sự sủng ái mà người người mơ ước.
Ngay đến Hoàng Thượng và Quý Phi cũng gửi không ít thứ tốt đến.
Tần Dao nhìn một phòng chất đầy quà, bất lực đỡ trán:
- Thúy Lan, ngươi thay ta xử lý cái đống này đi.
Nha hoàn Thúy Lan cúi đầu cười đáp:
- Quận chúa không thích sao? Trong đó có cả quà của Thái Tử nữa đấy.
Chính là vòng ngọc phỉ thúy mà quận chúa bảo rất thích đó.
Thái Tử đã mang đến cho người rồi.
Tần Dao mặt lạnh như sương, hờ hững nói:
- Mang đi, ta không muốn nhìn.
Thúy Lan thấy tâm tình Tần Dao không tốt thì liền im lặng, ra hiệu cho đám nha hoàn trong phủ đem đồ cất vào kho.
- Dao Nhi, lại là ai chọc giận con vậy?
Người đến là Tần phu nhân, cũng là thân mẫu của Tần Dao.
Qua nửa tháng tiếp xúc, Tần Dao nhận ra vị phu nhân này rất yêu thương nhi nữ của mình.
Chỉ cần cô tỏ vẻ không vui thì bà sẽ vô cùng lo lắng.
Chắc vì vậy mà Quận Chúa Ngọc Dao mới vô pháp vô thiên không xem ai ra gì.
Tần Dao rất bất mãn đối với cách nuôi dạy con cái của bà, nhưng cũng rất thấu hiểu vì bà là một người mẹ.
So với các bậc phu nhân luôn mang con mình ra làm công cụ leo lên quyền thế thì điều mà Tần phu nhân quan tâm là con gái mình có hạnh phúc hay không.
Cũng vì lý do đó mà bà đã phản đối cuộc hôn nhân giữa Tần Dao và thái tử Dạ Hiên.
Bất chấp việc đắc tội với Khương Hoàng Hậu.
Nhìn gương mặt từ ái của bà, sự khó chịu mấy ngày qua của Tần Dao cũng giảm đi đôi chút.
Cô mỉm cười, rất tự nhiên đi đến đỡ Tần phu nhân.
- Cuối thu gió lạnh, mẫu thân không cần ngày nào cũng đến nhìn con đâu.
Tần phu vỗ nhẹ tay Tần Dao, dịu dàng nói:
- Con cũng biết trời lạnh còn ăn mặc phong phanh thế này.
Vừa rồi là chuyện gì khiến con mất hứng?
- Không có, nữ nhi chỉ là không quen trong phòng chật chội nên bảo Thúy Lan mang mấy món quà để vào kho thôi.
Tần phu nhân nhìn đống quà cáp kia, hơi nhíu mày:
- Nghe nói Thái Tử mang cống phẩm của Tĩnh Quốc đến tặng con, là chiếc vòng phỉ thúy mà con thích?
Tần Dao đỡ Tần phu nhân ngồi xuống bàn, cười đáp:
- Con sớm đã quên rồi, không nghĩ Thái Tử vẫn nhớ rõ.
Tần phu nhân thở dài, xoa nhẹ tay con gái:
- Ta biết con thích Thái Tử, nhưng dù sao cũng nên giữ khoảng cách.
Tránh cho nhiều người gai mắt đàm tiếu không hay khiến cha con khó xử.
- Nữ nhi biết rồi ạ.
Tần phu nhân hài lòng gật đầu.
Từ sau khi con gái được cứu lên từ Hồ Bích Thủy, tính tình đã có phần thay đổi.
Không có nóng nảy nữa, đối với ai cũng một bộ ôn hoà.
Tuy bà biết "giang sơn dễ đổi", nhưng vẫn không ngăn được sự vui vẻ trong lòng.
Thấy con gái chịu nghe lời, không khỏi nói nhiều vài câu:
- Còn về nhị điện hạ, con cũng đừng chấp nhất nữa.
Dù sao cũng là con nghịch ngợm trước, điện hạ rộng lượng bỏ qua xem như là tốt lắm rồi.
Tần Dao trong lòng khẽ động, đây cũng là mối lo lắng nhiều ngày nay của cô nha.
Qua lời của Thúy Lan, Tần Dao biết được hôm đó vì muốn cho Dạ Huyền bẽ mặt mà cô đã có ý định đẩy hắn xuống hồ.
Không ngờ xui xẻo vấp phải vạt váy mà ngã theo.
Còn suýt thì chết đuối.
Hoàng Hậu mượn cơ hội này thêm dầu vào lửa khiến Hoàng Đế cấm túc Dạ Huyền.
Tuy không phải mình làm, nhưng cái nồi này cô vẫn phải cõng.
Tần phu nhân thấy Tần Dao im lặng, cho rằng cô không chịu bỏ qua thì thở dài khuyên bảo:
- Dao Nhi, cho dù bị thất sủng thì nhị điện hạ vẫn là hoàng tử.
Thêm một việc chi bằng bớt một việc.
Tần Dao lấy lại tinh thần, vội nói:
- Mẫu thân hiểu lầm rồi.
Hôm đó là lỗi của con, con đang nghĩ làm sao để xin lỗi nhị hoàng tử.
Hai mắt Tần phu nhân sáng lên, cười hiền: - Con biết nghĩ như vậy là tốt.
Cha con nếu ở đây chắc chắn rất hài lòng.
Tần Dao cũng cười, cô biết ở nơi xa lạ đầy hung hiểm này chỉ có những người cùng huyết thống này là thật lòng tốt với cô.
Nếu có cơ hội cô nhất định sẽ báo đáp sự yêu thương này.
Tiễn Tần phu nhân đi rồi, Tần Dao mới bắt đầu tiến hành bước đầu tiên trong chiến dịch "thay đổi vận mệnh"..