Nửa đêm, Tần Dao một mình đến gõ cửa phòng Sầm Phong.
Hắn đang chuẩn bị hành lý để về kinh, nhìn thấy Tần Dao ở bên ngoài thì thoáng kinh ngạc:
- Quận chúa muộn rồi còn đến tìm ta là có chuyện gì sao?
Tần Dao cũng không có ý định bước vào, chỉ đưa cho Sầm Phong một chiếc cẩm nang.
- Ta đến là muốn Sầm thúc giúp đỡ.
Sầm Phong nghi ngờ nhận lấy cẩm nang, sau khi đọc nội dung bên trong thì nhíu mày hỏi:
- Từ đâu quận chúa có thứ này? Có đáng tin hay không?
Tần Dao gật đầu, đáp rất chắc chắn:
- Tuyệt đối đáng tin.
Đó là từ một vị thánh tăng tên là Vô Danh trước khi viên tịch đã đưa cho ta.
Sầm Phong nghe nói người đó là Vô Danh thì mừng rỡ.
- Quận chúa đúng là phúc tinh của điện hạ.
Người đợi ta một lát.
Hắn nói xong thì đóng cửa phòng lại nhốt Tần Dao ở bên ngoài.
Tần Dao cũng không để ý, chỉ kiên nhẫn đứng chờ.
Từ sau khi về phòng cô vẫn luôn nghĩ đến lời nói của Vô Danh, bất giác nhớ ra cẩm nang này.
Ngày đó vị tiểu hòa thượng đưa cho cô đã nói rõ, nó có thể giúp cô vượt qua hiểm cảnh.
Cô vội lục tung hành lý tìm, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người.
Bên trong thực sự là tên thảo dược trị độc của hoa Tử Điệp.
Sở dĩ loại hoa đó tên Tử Điệp là bởi vì không loài bướm nào là không chết khi đậu trên nó.
Nhưng dưới gốc cây còn có một lại cỏ tên là Thiên Linh Thảo, nó có khả năng giải được độc này.
Nhưng vì vị trí nó mọc có hơi hiểm trở, nên Tần Dao chỉ có thể đi tìm Sầm Phong giúp đỡ.
Ngay cả người dân quanh vùng cũng không biết về sự tồn tại của Thiên Linh Thảo, vì không ai dám lại gần hoa Tử Điệp.
Vì vậy thuốc giải mà Thừa Tướng nói chẳng qua là để lừa Dạ Huyền.
Bởi hắn nghĩ loại độc này không thể giải.
Sầm Phong dẫn theo Lưu Phi, A Lục và Tần Dao rời khỏi Hà Phủ.
Cả bốn người quay về nơi vách núi lần trước đã bẫy Khương Mộ.
Đó là nơi có địa thế cao, tập trung rất nhiều hoa Tử Điệp.
Tới nới, họ buộc dây vào thân cây rồi trèo xuống, vì không để phấn hoa dính vào người, Tần Dao trước khi đến tìm Sầm Phong đã bảo Thúy Lan may giúp nàng bao tay.
A Lục và Tần Dao đứng bên trên canh chừng, Sầm Phong và Lưu Phi thì trèo xuống.
Sầm Phong tìm một hồi, quả nhiên cũng tìm được Thiên Linh Thảo.
Hắn và Lưu Phi hái nhiều nhất có thể, lúc sắp trèo lên thì nghe thấy bên trên có động tĩnh.
Hơn ba mươi tên hắc y nhân từ bốn phía nhảy ra, dẫn đầu không ai khác chính là Cao Hùng.
Sầm Phong và Lưu Phi nhìn nhau, lập tức dùng khinh công nhanh chóng nhảy lên.
A Lục bảo vệ Tần Dao ở phía sau, âm trầm nhìn đám người trước mặt.
Cao Hùng vốn dĩ không để bọn họ vào mắt, cất giọng khinh thường.
- Không cần phí sức, các ngươi không phải đối thủ của ta.
Ngoan ngoãn bỏ thứ trong tay xuống, ta sẽ cho các ngươi chết được thống khoái.
Sầm Phong cười lạnh, cất giọng mỉa mai:
- Còn tưởng là ai, hóa ra là một tên bại tướng hèn hạ.
Nếu ta là ngươi, ta đã hổ thẹn mà tự sát lâu rồi.
Cao Hùng nhíu mày, cố gắng lục tìm gương mặt quen thuộc trong ký ức.
Khi ánh đuốc được thấp lên, hắn cuối cùng cũng thấy rõ người trước mặt.
Hắn bật cười, cất giọng trào phúng:
- Còn tưởng ai, chẳng qua là hạng vô danh tiểu tốt bên cạnh Lâm Thiếu Khanh.
Ngày đó để ngươi sống, đúng là tạo ra không ít phiền toái.
Nhưng không sao, hôm nay ta sẽ giúp ngươi và chủ tử đoàn tụ.
Người đâu, lên cho ta.
Bắt nha đầu kia trước.
Hắn chỉ tay về phía Tần Dao hô lớn.
Đám hắc y nhân lập tức xông lên.
Cao Hùng khoanh tay đứng ngoài cuộc chiến, nhìn đám người Sầm Phong chật vật chống trả đến thương tích đầy mình.
Tần Dao sắc mặt trắng bệch lùi vào một gốc, cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Tiếng đao kiếm va vào nhau tạo nên những âm thanh sắc bén, khiến tim cô cứ đập liên hồi.
Từ một nơi khác, tiếng cung tên xé gió lao đến nhắm thẳng Cao Hùng.
Hắn phản ứng nhanh nhẹn vung đao ra đỡ tên, gương mặt hung tợn nhìn về phía đó.
Dạ Huyền xuống ngựa, trực tiếp cùng hắn đọ sức.
Cao Hùng thân là võ tướng chinh chiến nhiều năm, sức lực vô cùng lớn.
Dạ Huyền ngược lại còn đang trúng độc, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.
Dẫu vậy, hắn vẫn không hề nao núng, sắc mặt ngược lại còn rất bình tĩnh.
Cao Hùng chém xuống một đao, Dạ Huyền đưa kiếm đỡ bị nội lực của hắn đẩy ra xa một khoảng.
Cao Hùng nhếch môi, cất giọng khen ngợi:
- Rất khá, có mấy phần phong thái của cửu cửu ngươi năm xưa.
Đáng tiếc, đấu với ta chỉ như trứng chọi đá.
Hiện giờ ngươi đến, cũng chỉ là thêm một thi thể mà thôi.
Tần Dao thấy Dạ Huyền nôn ra máu, bất chấp đao kiếm xung quanh lao đến đỡ hắn.
Nhìn thấy cô cả người bụi bặm mặt mũi lấm lem, hắn không khỏi cảm thấy đau lòng.
- Nàng chạy đi đâu vậy? Có biết ta rất lo lắng không?
- Ta đi tìm thuốc giải cho chàng, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ xấu.
Tần Dao vừa nói vừa chỉ về phía Cao Hùng cáo trạng, khiến Dạ Huyền không biết nên khóc hay cười.
Cao Hùng bị một con nhóc gọi là kẻ xấu, nhất thời tức giận:
- Vẫn còn tâm trạng chàng chàng thiếp thiếp sao? Vậy ta để các ngươi xuống địa phủ làm uyên ương mệnh khổ.
Hắn nói xong thì lao đến, Tần Dao phản xạ có điều kiện chen lên phía trước chắn đao.
Nhưng mũi đao chỉ cách trán nàng khoảng 2cm thì dừng lại.
Tần Dao nhắm tịt mắt, nghe thấy một giọng nam trầm mắng bên tai:
- Ngu xuẩn, lùi lại.
Dạ Huyền kéo nàng lại, lúc này lại có thêm một người nữa chạy đến góp vui.
Cao Hùng bị đánh bật ra, nhất thời kinh ngạc.
Hắn chỉ tay vào người mặc áo đen đứng trước mặt Tần Dao, khẽ rít:
- Dạ Yến Thành.
Người mặc áo đen cười trầm thấp, thản nhiên đáp:
- Nhọc lòng Cao Tướng Quân mong nhớ nhiều năm, ngài vẫn khỏe chứ?
Dạ Huyền cũng kinh ngạc không kém, hắn nhíu mày nghi hoặc:
- Hoàng thúc...
Dạ Yến Thành hơi nghiêng đầu về sau, cất giọng ra lệnh:
- Phía sau còn một nhóm tiểu tốt ta không rảnh chơi cùng, ngươi giải quyết đi.
Hắn nói xong lại nhìn Tần Dao, hừ khẽ:
- Còn nha đầu kia thì lăn xa vào, đừng có ở đây cản trở.
Tần Dao bĩu môi, đúng là huynh đệ cùng mẹ với Hoàng Đế, giọng điệu thật đáng ghét như nhau.
Chỉ là không hiểu sao nhìn thấy người này, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Tần Dao tìm một gốc cây đủ to đứng nhìn, thấy Dạ Yến Thành "bạo hành" Cao Hùng đến mức đứng không vững thì lắc đầu ngao ngán.
Đúng là đẳng cấp mà, thật ngưỡng mộ.
Dạ Huyền không biết đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, thấy cô sùng bái nhìn về phía Dạ Yến Thành thì cất giọng không vui:
- Thúc ấy là trưởng bối của nàng, đừng có suy nghĩ không yên phận.
Tần Dao rời mắt, liếc xéo Dạ Huyền:
- Ta không an phận chỗ nào?
Dạ Huyền lười tranh cãi, thở dài tựa vào gốc cây.
Bên này, Cao Hùng đã sớm trụ không nổi.
Hắn lùi lại, nghiến răng gằn giọng.
- Dạ Yến Thành, cứ chờ đấy.
Hắn nói xong thì huýt sáo một cái, toàn bộ đám hắc y nhân may mắn sống sót đều đồng loạt rút đi.
Dạ Yến Thành thu kiếm, lớn tiếng nói với theo cái bóng đang dần mất hút của Cao Hùng:
- Cao Tướng Quân bảo trọng, ta nhất định sẽ đợi ngài.
Tần Dao cảm thấy rất chướng mắt với bộ dạng phách lối của Dạ Yến Thành, liền tạt cho hắn gáo nước lạnh:
- Bản thân cũng bị thương còn vui vẻ cái nổi gì?
Dạ Yến Thành quay đầu, đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ trở nên nghiêm khắc:
- Nha đầu, không được vô lễ.
Tần Dao sững ra, quay mặt đi đến đỡ lấy Dạ Huyền.
Sắc mặt hắn rất kém, vừa rồi dùng nội lực nên chất độc có dấu hiệu lây lan nhanh hơn.
Sầm Phong mặc kệ bản thân đang bị thương bước đến cõng hắn trở về Hà Phủ.
Tần Dao đi mấy bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Dạ Yến Thành:
- An Thành Vương, ngài không phải cũng cần cõng đấy chứ?
Dạ Yến Thành nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Ta có việc đi trước, Huyền Nhi giao lại cho cô.
Còn nữa, sau này cứ giống hắn gọi ta hoàng thúc là được.
Cáo từ...
Hắn nói xong thì quay người đi mất.
Tần Dao nhìn theo bóng hắn, lắc đầu:
- Tội gì phải thế..?.