Cách đó không xa, Trang Tông Nhân vốn chỉ mỉm cười nhìn đám tiểu bối đùa vui thôi, nhưng khi nhìn thấy Ninh Tịch thay bộ đồ kia bước ra, trong nháy mắt ánh mắt ông dại ra, miệng cũng lẩm bẩm một cách ngỡ ngàng: "A Từ... A Từ..."
Trang Liệu Nguyên nhìn cha mình có chút kích động thì cũng không kìm được ghé mắt nhìn sang. A Từ?
Đó chẳng phải là tên thân mật của mẹ sao?
"Đứa bé kia... đứa bé kia... thật giống A Từ lúc trẻ..." Trang Tông Nhân run rẩy lẩm bẩm, trong mắt cũng tràn ngập sự nhớ nhung yêu thương với người vợ quá cố.
Lần đầu tiên Trang Tông Nhân gặp Ninh Tịch là lúc cô đi bàn chuyện làm ăn nên mặc đồ có chút khôn khéo già dặn, thế cho nên ông không phát hiện ra. Nhưng hôm nay, khi trông thấy Ninh Tịch diện chiếc váy công chúa màu hồng phấn thì trong đầu Trang Tông Nhân lập tức hiện ra cảnh lần đầu gặp gỡ của ông và vợ mình...
Vốn dĩ cả Linh Ngọc và Khả Nhi đều không giống A Từ nên ông cũng không nghĩ nhiều, nhưng không ngờ đứa cháu ngoại này lại cực kỳ giống bà ấy.
Trang Liêu Nguyên cũng nhìn về phía Ninh Tịch, ông cố gắng nhớ lại hình dáng mẹ mình như thế nào, nhưng đáng tiếc, khi mẹ qua đời thì ông còn quá nhỏ nên hầu như chẳng có chút ấn tượng nào. Tuy nhiên, ông nhớ đã từng có một lần nhìn thấy tấm ảnh mẹ mặc váy công chúa cười tủm tỉm đứng cạnh cha, trong tấm hình đó, khí chất của bà và Ninh Tịch lúc này quả thực là rất giống nhau.
...
Buổi tối tại nhà họ Trang.
Trang Tông Nhân cho người chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Thái độ trước đây của Trang Tông Nhân với Ninh Tịch là khách khí cùng cảm kích, nhưng hôm nay đã chuyển thành thân thiết cùng nhiệt tình.
Trên bàn cơm, ông gắp đồ ăn cho Ninh Tịch lia lịa: "Tiểu Tịch à, cháu ăn nhiều một chút! Ăn nhiều một chút đi!"
"Cháu cám ơn ông!" Ninh Tịch bị thái độ nhiệt tình quá mức của đối phương dọa cho hết hồn.
Trang Vinh Quang đang gặm đùi gà cũng dỏng tai lên, sao tự nhiên lại thấy là lạ ta. Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch, một lúc lâu sau mới đột nhiên đứng phắt dậy, kích động nói: "Mẹ nó! Tôi nhớ ra rồi! Cô chính là người đàn bà đã ngáng chân làm tôi trật cả chân hôm trước!"
Trang Tông Nhân nghe vậy thì mất hứng: "Gào cái gì mà gào, còn không mau ngồi xuống! Còn nữa, cái gì mà người đàn bà này người đàn bà kia, Tiểu Tịch lớn hơn mày đấy, mau gọi một tiếng chị nhanh!"
Khuôn mặt của Trang Vinh Quang méo xệch: "Cháu có điên mới gọi cô ta là chị, tôi nói này, rốt cuộc tôi với cô có thù oán gì mà cô cứ hành hạ tôi thế?"
Vừa dứt lời, Trang Liêu Nguyên đã tỏ vẻ không vui trách mắng Trang Vinh Quang: "Không biết lớn nhỏ!"
Trang Vinh Quang nhìn ông nội, xong lại nhìn cha mình, cuối cùng hét lên một tiếng nói: "Sao các người cứ bênh cô ta chằm chặp thế! Có phải năm đó mấy người ôm sai con rồi không hả! Cô ta mới là con ruột đúng không!"
Trang Tông Nhân trợn trắng mắt hung dữ nhìn thằng cháu quý hóa: "Tao cũng đang hy vọng là ôm sai cháu đấy! Đáng tiếc là không!"
Trang Vinh Quang bị ông nội phũ, nước mắt thi nhau rơi như mưa.
"Tiểu Tịch à, công việc vẫn thuận lợi chứ? Có bận lắm không, có mệt lắm không?" Trang Tông Nhân không thèm để ý đến thằng cháu trai đang khóc lóc nỉ non mà chỉ ân cần nhìn Ninh Tịch hỏi han.
Cảm nhận được sự thân thiết quan tâm của ông, Ninh Tịch vội vàng đáp: "Rất thuận lợi ạ, cũng không có gì vất vả cả! Cháu rất thích công việc bây giờ."
"Thế à, vậy thì tốt! Nghe Khả Nhi nói cháu còn mở một Studio thời trang nữa, đừng có làm mình mệt quá nhé!"
"Vâng vâng, cháu biết ạ!" Ninh Tịch vội vàng đáp lời.