Thật uất hận mà…
Nếu không phải là Lục Đình Kiêu chạy đi yêu đương trước vứt bỏ anh lại thì anh cũng chẳng đến nỗi thảm thế này. Trước kia tốt xấu gì cũng còn có kẻ chết cùng giờ chỉ còn lại mình anh với nước mắt!
Không được, nhất định phải đẩy nhanh tiến độ theo đuổi Tử Dao mới được.
Mạc Lăng Thiên đang muốn đi tìm Quan Tử Dao gia tăng tình cảm thì đột nhiên một người chạy tới kéo anh ra một chỗ rồi truy hỏi: "Ê, Mạc thiếu, em gái trong góc kia là bạn anh à? Tên là gì thế? Tiểu thư nhà nào vậy?"
"Cậu muốn làm gì?" Mạc Lăng Thiên liếc xéo tên đang nói chuyện với mình.
Tên này là playboy có tiếng ở Đế Đô, không chỉ có thói quen thay phụ nữ như thay áo mà còn thích cướp phụ nữ của người khác - Vương Thánh Triết.
Vương Thánh Triết nghe vậy liền nhướn mày: "Thừa lời, đương nhiên là anh đây thấy hứng thú rồi! Anh cũng biết tôi thích kiểu này mà!"
Mạc Lăng Thiên nhấp một ngụm rượu vang: "Tôi chỉ có thể nói với cậu một câu, đừng có tự tìm đường chết!"
Vương Thánh Triết nghe xong liền mất hứng: "Hừ, anh nói thế là ý gì, cái gì mà tìm đường chết chứ! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thôi!"
Mạc Lăng Thiên vô cảm nói: "Người ta là hoa đã có chủ rồi!"
"Có chủ thì sao nào? Khắp cái Đế Đô này còn có góc tường nào mà tôi không dám đào?" Vương Thánh Triết nói xong liền đi về phía Ninh Tịch.
Cách đó không xa, Quan Tử Dao đang nói chuyện với Lục Đình Kiêu.
Hôm nay Quan Tử Dao mặc một chiếc váy dạ hội của Chanel, vẫn là phong cách thành thục sang trọng như trước, chỉ có điều sắc mặt thoạt nhìn có vẻ tiều tụy.
Quan Tử Dao nhìn người đàn ông trước mặt mình, làm bộ thoải mái mở miệng: "Đình Kiêu, chuyện lần trước em xin lỗi, là em không kiểm soát được cảm xúc, không nên không nói một lời đã bỏ đi như thế."
"Ý của anh em cũng đã hiểu rồi... Trong số những người đã từng tiếp xúc anh là người đàn ông phù hợp nhất với em, em đã từng cho rằng có thể cùng anh đi hết quãng đời còn lại. Nhưng cuộc đời này có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nào đoán trước được… Tuy rằng đáng tiếc nhưng em vẫn rất tôn trọng sự lựa chọn của anh."
Quan Tử Dao nói đến đây lại nở nụ cười hào phóng: "Sau này chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Không thể nghi ngờ, "lấy lui làm tiến" đúng là sự lựa chọn khôn ngoan nhất lúc này.
Đoạn thời gian này, cô ta đã cố gắng không đi tìm Lục Đình Kiêu, thế nên giờ cô ta nói những lời này, chắc chắn Lục Đình Kiêu sẽ không từ chối.
Lục Đình Kiêu chỉ lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, để tránh cho bạn gái tôi có những hiểu lầm không đáng, sau này chúng ta vẫn không cần qua lại thì hơn."
Vừa dứt lời, vẻ hào phóng đạo mạo trên mặt Quan Tử Dao đã lập tức cứng ngắc, trông vô cùng khó coi.
Hiển nhiên là cô ta không thể ngờ rằng Lục Đình Kiêu lại từ chối thẳng thừng thế này, thậm chí còn không lưu chút mặt mũi nào cho cô ta!
Vẻ mặt Quan Tử Dao đầy tổn thương nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, giọng nói khẽ run: "…Đình Kiêu, tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết hai mươi năm, em biết anh đã có người anh thích nhưng em đã nói em sẽ rút lui rồi... Vậy mà, chỉ vì một cô gái mới quen không bao lâu mà anh lại muốn xóa bỏ tình bạn bao năm giữa chúng ta?"
"Cô ấy không phải cô gái quen biết chưa được bao lâu, cô ấy là vợ tương lai của tôi." Ánh mắt Lục Đình Kiêu khi nói câu nói này không chỉ lạnh lẽo mà còn chứa cả sự cảnh cáo nghiêm khắc khiến cho Quan Tử Dao rùng cả mình…