Ninh Tịch mỉm cười, "Đúng là như những gì anh nghĩ đấy."
Vương Thánh Triết: "..."
Sau một lúc lâu, Vương Thánh Triết chạy té khói đi tìm Mạc Lăng Thiên tính sổ.
"Cmn! Mạc Lăng Thiên, sao anh không nói cho tôi biết cô gái kia là người phụ nữ của Lục Đình Kiêu?"
"Không phải tôi đã nói rồi à?"
"Anh nói lúc nào!" Vương Thánh Triết như sắp sụp đổ đến nơi.
"Tôi nói cậu đừng có mà tìm đường chết, người cậu không đào góc tường ở cái đất Đế Đô này dùng phương pháp loại trừ chẳng phải là ra rồi à?" Mạc Lăng Thiên nói với vẻ đương nhiên.
Vương Thánh Triết tí thì bị sặc chết: "Xong đời rồi, xong đời rồi! Làm thế nào bây giờ! Vừa rồi tôi đi gạ gẫm phụ nữ của Lục Đình Kiêu đấy!!! Có nên mua gì đó cho cô gái kia để thỉnh tội không? Dường như cô ấy rất thích trang phục của Tắc Linh thì phải, hay là tôi mua mấy món đến tặng nhỉ?"
Mạc Lăng Thiên quét mắt nhìn gã ta một cái, sâu kín nói: "Em gái kia chính là bà chủ Tắc Linh đó!"
Vương Thánh Triết: "..."
Vừa rồi, bởi vì chỗ Ninh Tịch ngồi rất hẻo lánh, Lục Đình Kiêu lại đưa lưng về phía mọi người nên mọi người chỉ thấy hình như là Lục Đình Kiêu nói gì đó với Vương Thánh Triết, sau lại thấy Vương Thánh Triết đột nhiên bỏ chạy như gặp ma…
Tuy chẳng biết là vừa rồi Lục Đình Kiêu nói cái gì với gã ta! Nhưng cũng có một số người vừa nhìn đã hiểu.
"Ha ha ha ha... Cái tên Vương Thánh Triết kia đúng là muốn chết rồi! Ngay cả người phụ nữ của Lục Đình Kiêu mà cũng dám xơ múi!" Lăng Phỉ cười lăn cười bò.
Triệu Hải Sinh ôm lấy bà xã, vẻ mặt cũng buồn cười không thôi: "Có điều cũng không thể trách Vương Thánh Triết được, tiện mắt nhìn trúng thôi ai ngờ lại đụng phải người của Lục Đình Kiêu đâu!"
"Nói tới thì, chẳng lẽ Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch không định công khai sao?" Lăng Phỉ chau mày nói.
"Lần trước đã nói rồi mà, do đặc thù công việc của Ninh Tịch nên không thể công khai chuyện tình cảm được!" Triệu Hải Sinh cũng giải thích.
Lăng Phỉ nhìn về phía Ninh Tịch, thở dài một hơi: "Thật ra em cảm thấy con người cô ấy cũng không tệ. Như những minh tinh khác á, nếu mà ôm được đùi Lục Đình Kiêu thôi là đã vội đi loa cho cả thế giới biết rồi, anh có biết Tô Dĩ Mạt không? Rõ ràng là chẳng có chút quan hệ gì với Lục Đình Kiêu, vậy mà suốt ngày tự xưng tôi đây là bà Lục, là tình yêu đích thực của Lục Đình Kiêu… Thực là thế thì sao Lục Đình Kiêu còn chả biết cô ta là ai!"
"Ừ! Tuy chỉ mới gặp có hai lần nhưng con người cô gái này quả thật không tồi, cũng khá đặc biệt, lần nào cũng dọa chúng ta dựng người, ha ha ha ha ha…"
*(dành cho những ai không nhớ, đây là cặp đôi đánh "dã chiến" trên núi.)
...
Trong một góc yên ắng không người của khu vườn.
Quan Thụy nâng một chiếc ly đế cao trong tay đưa mắt nhìn xuyên qua những lớp lá qua mặt hồ ở phía xa xa.
Vẻ mặt Quan Tử Dao có chút khẩn trương: "Ba.. cách này… có được không?"
Quan Thụy nhấp hớp rượu vang: "Hôm nay trong đám quan khách này có không ít người là quan viên tai to mặt lớn, thậm chí còn có lãnh đạo ban thanh tra pháp luật, ngay cả người thiết diện vô tư như thẩm phán Lương cũng ở đây... Nếu cô ta giết người trước biết bao nhiêu con mắt thế này thì cho dù có là Lục Đình Kiêu cũng chắc chắn không thể bảo vệ được cô ta! Kể cả là giữ lại được cái mạng thì con cho rằng một tội phạm giết người có thể bước chân vào nhà họ Lục được sao?"