Kết quả là bị hắn ta đấm cho tới tấp vào mặt, mấy tên đàn ông bên cạnh cũng nhào về phía Trang Vinh Quang...
"Vinh Quang!!!" Trang Khả Nhi túm lấy quần áo xốc xệch mà thét lên một cách thê lương.
Một giây sau, Trang Khả Nhi lập tức bị tát một cái ngã lăn ra đất, gã xăm trổ túm lấy tóc cô kéo vào trong góc: "Con khốn! Mày gào cái gì mà gào! Chờ lát nữa tao cho mày gào đủ!"
"Chị!!! Chúng mày buông chị tao ra.... Aaaa..." Trang Vinh Quang bị mấy tên vây vào đánh đập dã man, dần dần cậu ta không phát ra được một âm thanh nào mà chỉ có thể gắt gao nhìn hướng Trang Khả Nhi bị kéo đi.
Đôi mắt Trang Vinh Quang gần như trợn lồi ra ngoài, bên trong giăng đầy những tơ máu đan xen cùng nước mắt trong suốt. Nhưng cậu ta lại chẳng thể làm bất cứ cái gì mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, trơ mắt nhìn chị mình bị người ta làm nhục.
Trang Vinh Quang cảm thấy trái tim mình sắp nổ tung, lúc này cậu ta chỉ có thể gào những tiếng kêu yếu ớt như một con thú bị nhốt trong lồng: "Chúng mày không được động vào chị tao! Không được động... đừng động vào... đừng động vào chị ấy..."
Chưa bao giờ Trang Vinh Quang lại thấy hận bản thân mình như lúc này! Hận chính bản thân mình!
Cậu ta muốn giết chết chính mình!
Hận không thể một dao chấm dứt mạng sống của mình!
Cậu ta chỉ là một thằng súc sinh...
...
Bên cạnh cửa kho hàng, tên đeo vòng vàng châm thuốc cho gã tóc vàng, trên mặt gã lộ ra mấy phần do dự: "Chắc được rồi chứ? Bên kia cũng chỉ bảo hù dọa chút cho bọn nó sợ thôi mà!"
"Vội cái gì? Nếu đã dọa thì phải dọa đến nơi đến chốn chứ! Chẳng phải người kia đã bảo muốn làm "anh hùng cứu mĩ nhân" sao? Đã thế thì tất nhiên phải làm cho càng giống thật càng tốt, như thế mới có hiệu quả!" Tên tóc vàng túc tắc trả lời.
Gã đeo vòng vàng nhìn về phía Trang Khả Nhi trong góc rồi lộ ra một nụ cười thô bỉ: "Chỉ sợ là tiếp tục nữa thì lão K không nhịn được nữa thôi? Cô ta đúng là ngon quá mà!"
"Ha, không nhịn được... không nhịn được thì vừa hay cho mấy anh em chúng ta chơi vui vẻ một lúc!" Gã tóc vàng nhìn phía người đàn ông đã bắt đầu mất không chế trong góc kia rồi cười lạnh nói.
Gã đeo vòng vàng biến sắc: "Này, mày đừng có làm ẩu! Cô ta là con gái của Trang Liêu Nguyên đó!"
"Biết biết... tao tự có chừng mực mà!" Tên tóc vàng chậm chạp móc di động ra, chuẩn bị gọi cho "khách hàng".
Nhưng mà, ngay lúc đó lại có một người lẳng lặng xuất hiện ở cửa. Người đó mặc một chiếc váy màu đỏ rượu vang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc xoăn tự nhiên rơi trên đầu vai...
Một người phụ nữ đẹp như yêu tinh.
Điếu thuốc trong miệng tên đeo vòng vàng rơi trên mặt đất, tên tóc vàng cũng quên cả gọi điện thoại. Thậm chí, cái tên đang xé quần áo của Trang Khả Nhi sau khi nhìn thấy cũng ngây ngẩn.
"Tiểu Tịch! Mau chạy đi! Mau rời khỏi đây đi!!!!!"
Lúc nãy, thừa dịp những người đó không chú ý Trang Khả Nhi vội vàng bấm một dãy số rồi nhanh chóng gửi tin cầu cứu. Nhưng ngay khi nhận ra đó là số của Ninh Tịch thì Trang Khả Nhi lập tức hối hận, cô sợ Ninh Tịch sẽ vì mình mà rơi vào cảnh nguy hiểm...
Nhìn thấy Ninh Tịch một thân một mình tới đây thì Trang Khả Nhi vô cùng sợ hãi, cô vội vàng hét to bảo Ninh Tịch mau rời khỏi đây.
Khi ánh mắt của Ninh Tịch rơi vào góc tối trong cái kho hàng thấy Trang Khả Nhi quần áo xốc xếch gần như khỏa thân bị một tên đàn ông đè dưới thân thì không kiềm chế nổi sát khí trong mắt.
Gã tóc vàng nhìn chằm chằm Ninh Tịch, trên mặt lộ rõ vẻ dâm tà: "Ôi, lại thêm một cô em nữa này! Đúng lúc đang lo không biết phân chia thế nào đây!"
Nhưng mà gã vừa dứt lời thì một tiếng gió ập đến, một cú đá nặng nề nện vào thái dương của gã khiến gã nằm im hôn đất luôn.