"Vậy thì bây giờ làm thế nào, tự anh nhìn tác phẩm của của Tắc Linh đi! Ngay cả Tống Căng chúng nó cũng mời được." Ninh Tuyết Lạc cau có.
Đới Uy nhìn bộ lễ phục màu trắng ngập tràn tiên khí vờn quanh giữa sân khấu cùng với Tống Căng đang đứng giải thích mà mặt cắt không một giọt máu...
Thôi xong, cục diện này thua là cái chắc rồi, mặt mũi của gã ta biết để đâu, ở công ty gã ta làm gì còn chỗ đứng nữa!
Đới Uy nghiến răng, tim giật thót một cái: "Sếp! Cô đừng lo! Cùng lắm thì tôi đến nghĩa địa tìm Hàn Kiêu…"
"Thế anh còn không mau đi đi!!!" Ninh Tuyết Lạc đè giọng thấp xuống, điên tiết quát lên.
"Các vị bạn bè báo giới thân mến, xin đừng vội rời khỏi hội trường lúc này, buổi họp báo lần này của Tắc Linh chúng tôi, vẫn còn một bộ "bảo vật trấn điếm" muốn giới thiệu nữa!" Trên sân khấu vang lên tiếng nói của Tạ Dật Xuyên.
Đới Uy đứng khựng lại, Ninh Tuyết Lạc và Tần Tử Phàm vốn dĩ chuẩn bị rời khỏi đây rồi cũng đồng loạt nhìn về phía sân khấu: "Cái gì? Còn bộ thứ hai nữa?"
Sắc mặt Đới Uy tái mét, rồi cười lạnh ngay lập tức: "Nhìn bộ đầu tiên thì cơ bản đã có thể đoán được phong cách của bộ thứ hai, bộ nào bộ nấy giống nay như đúc. Hơn nữa, có hiếm thì mới quý, "bảo vật trấn điếm" đương nhiên chỉ có thể có một, Tắc Linh thế nhưng lại cho ra hai bộ, quả thật là ngu hết thuốc chữa…"
Tần Tử Phong nhìn về phía sân khấu: "Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Tắc Linh có thể tạo ra được hai bộ "bảo vật trấn điếm" có chất lượng như nhau sao? Kể cả nhà thiết kế có linh cảm đi chăng nữa nhưng giá cả của mỗi một bộ đều không phải là thấp, lưu lượng vốn lưu động của Tắc Linh có kham nổi không?"
Trên sân khấu, Tống Căng đã xuống rồi.
Người giới thiệu giờ là một nhân viên mặc cái váy màu đen.
Lại có hai cô nhân viên cẩn thận bê bộ trang phục đang được phủ một tấm vải lên, cô nhân viên mặc váy đen đi đến giữa sân khấu, trước khi vén tấm vải che lên thì giải thích một cái chân thành: "Đầu tiên, cần phải giải thích với các bạn phóng viên rằng, mẫu thiết kế này không phải là tác phẩm của X. Vì để dành cho khách hàng của chúng tôi một trải nghiệm khác hoàn toàn, Tắc Linh chúng tôi đã đặc biệt mời một nhà thiết kế khác thiết kế một phong cách hoàn toàn trái ngược với Lạc Thần..."
"Đừng nói nhiều thế nữa, mau cho chúng tôi xem đi."
"Đúng thế, nói nhiều thế làm cái gì chứ!"
"Tốt xấu như thế nào mở ra là biết ngay!"
...
Nghe người giới thiệu nói thế, khóe miệng Ninh Tuyết Lạc nhếch lên thành một nụ cười lạnh: "Phong cách trái ngược hoàn toàn? Chẳng lẽ Tắc Linh định làm ra một bộ có phong cách giống Hàn Kiêu để đối đầu với Tín Ngưỡng Hắc Ám của chúng ta sao?"
Đới Uy đương nhiên cũng nghĩ đến điều đó: "Quả đúng là ngu si nói chuyện viển vông! Dù là ai cũng không thể bắt chước được phong cách của Hàn Kiêu!"
"Bộ trang phục này của chúng tôi có tên là... Chúng Sinh!!!"
Nghe được hai chữ Chúng Sinh thì Đới Uy, Ninh Tuyết Lạc, Tần Tử Phàm đều lập tức tái cả mặt.
"Cái gì? Chúng Sinh?"
"Chẳng lẽ Tắc Linh sao chép ý tưởng của chúng ta?
...
"Soạt" một cái, tấm vải đang phủ lên bộ trang phục được kéo xuống.
Bộ lễ phục đẹp tuyệt, thần bí đến cực hạn, ngập tràn sắc màu cổ xưa của phương Đông xuất hiện trước mặt mọi người.
Đây không phải là sao chép, đây không phải là bắt chước!
Đây chính là Chúng Sinh!
Ba người chết đứng ngay tại chỗ, trên gương ngập tràn vẻ không thể tin nổi, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục như thể đèn kéo quân.
Chúng Sinh của bọn họ, thứ bọn họ đang lục tung trời lên để tìm, thế nhưng lại xuất hiện trong buổi họp báo công bố tác phẩm của Tắc Linh!
"Bảo vật trấn điếm" của bọn họ, giờ biến thành của Tắc Linh...!!!