"Alo, trưởng phòng Diệp đấy à?"
"Mới sáng sớm cô Triệu đã gọi cho tôi không biết là có việc gì?"
"Là thế này, tôi có chút chuyện muốn hỏi trưởng phòng Diệp, hợp đồng của Dĩ Mạt nhà chúng ta thì bao giờ ký được? Còn có cái quảng cáo của Bích Cầm nữa! Qua nhiều ngày thế rồi thì chắc cũng nên ký rồi đúng chứ?"
Diệp Dĩnh nghe vậy thì cười nhạt một cái... ha, Triệu An Hinh này quả nhiên mặt dầy không có giới hạn!
Diệp Dĩnh này dù sao cũng là trưởng phòng truyền thông của tập đoàn Lục thị, trong cái giới này có ai không khách khí với cô cơ chứ, chỉ có duy nhất Triệu An Hinh này là chó cậy gần nhà mà nói ra không biết bao nhiêu yêu cầu quá đáng. Hiện tại Tô Dĩ Mạt cũng chẳng phải là người của Boss đại nhân thì Diệp Dĩnh cần gì phải nể mặt cô ta chứ.
"A, cô Triệu này, thật xin lỗi cô quá! Lúc trước cô nói muốn gấp đôi cát xê là chuyện không thể nào! Mà khoảng thời gian này hiệu quả sức ảnh hưởng của cô Tô cũng không đạt được như chúng tôi mong muốn. Cho nên, chúng tôi đã bắt đầu bàn bạc về chuyện tìm nghệ sĩ khác làm người đại diện! Còn chuyện của Lương Bích Cầm... cô Triệu, đánh giá của mọi người về bộ phim mà Lương Bích Cầm giả đóng đều rõ rành rành trên mạng nên chắc hẳn cô cũng biết, chúng tôi tốn biết bao công sức cùng tiền bạc vào quảng cáo quan trọng này thì sao có thể để một cục cứt chuột làm hỏng cả nồi cháo chứ, làm người vẫn phải biết mình biết ta một chút mới tốt!"
Nhịn lâu như thế cuối cùng cũng có thể nôn ra sự ấm ức trong lòng, Diệp Dĩnh nói thẳng đến mức chẳng chừa lại chút mặt mũi nào.
"Cô..." Đầu bên kia Triệu An Hinh dường như muốn nổi điên lên, cơ mà chắc cô ta nghĩ ngày hôm nay đã chẳng giống ngày xưa cho nên mới nén giận nói: "Ý của trưởng phòng Diệp là gì? Những chuyện này chúng ta đều đã bàn bạc xong cả rồi còn gì, bây giờ cô muốn lật lọng sao?"
Không nhắc tới thì còn tốt, vừa nhắc tới Diệp Dĩnh lại thấy điên tiết: "Bỏ qua cái chỗ dựa của Boss đại nhân nhà chúng tôi, thì nghệ sĩ nhà cô có mấy phân lượng chính cô cũng tự mình rõ! Tập đoàn Lục thị này cũng không phải bãi rác!"
Diệp Dĩnh nói xong thì cúp máy.
…
Biệt thự đắt tiền nào đó tại Đế Đô.
Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh với Lương Bích Cầm đã thức trắng nguyên một đêm.
Suốt từ tối qua đến giờ bọn họ liên tục nghĩ cách rồi gọi điện thoại, nhưng sự tình vẫn phát triển đến tình trạng như bây giờ.
Triệu An Hinh sợ đêm dài lắm mộng nên vừa đến giờ làm việc đã gọi điện cho Diệp Dĩnh hỏi chuyện ký hợp đồng, kết quả lại được nhận câu trả lời như vậy.
Cô ta cứ đinh ninh rằng cùng lắm thì mất quảng cáo của Bích Cầm mà thôi, không ngờ ngay cả hợp đồng của Tô Dĩ Mạt cũng mất.
"Sao rồi?" Tô Dĩ Mạt vác bộ mặt u ám hỏi.
Triệu An Hinh cũng giăng mây đen kín mặt: "Diệp Dĩnh chết tiệt đó là đồ gió chiều nào xoay theo chiều đó, không chỉ mất quảng cáo của Bích Cầm mà ngay cả hợp đồng của cô cũng khó mà ký tiếp được."
"Tại sao lại có thể như vậy! Những người đó thật quá đáng!" Lương Bích Cầm tức giận.
Tô Dĩ Mạt siết chặt nắm tay, chỉ trong vòng một buổi tối mà mọi chuyện đã thay đổi nghiêng trời lệch đất thế này, tất cả những người trước đây xum xoe nịnh hót cô ta giờ lại tránh như tránh tà.
Từ sau khi nổi tiếng đến giờ, cô ta bước chân đến đâu mà không được người ta cẩn thận nâng niu tiếp đón. Bất kể là đi tới đâu cũng giống như bước vào nhà mình, nhưng hôm nay đột nhiên rớt đài như thế thì làm sao cô ta chịu đựng được.
Nhưng Tô Dĩ Mạt đã quên mất, tất cả mọi thứ này ngay từ đầu đã không thuộc về cô ta.
Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tô Dĩ Mạt, Triệu An Hinh nhéo nhéo mi tâm nói: "Dĩ Mạt, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá! Dẫu cho không có Lục Đình Kiêu thì hiện nay cô vẫn là Nhất Tỷ của Thịnh Thế cơ mà."
"Hừ, Nhất Tỷ..." Tô Dĩ Mạt cười lạnh một tiếng.
Cái gì mà Nhất Tỷ cơ chứ, hiện giờ bất kể là trong Thịnh Thế hay trong cả cái giới giải trí này cô ta cũng chỉ là một câu chuyện hài cho người ta bàn tán mà thôi!
Tất nhiên Triệu An Hinh cũng biết không có cái hào quang Lục Đình Kiêu che chở thì bọn họ phải chịu tổn thất thảm trọng cỡ nào. Trong giới giải trí cạnh tranh khốc liệt thế này, lại thêm việc Tô Dĩ Lạc tuổi chẳng còn nhỏ, không có hậu trường chỉ sợ chỉ cần bất cẩn một chút sẽ bị người ta đạp rớt.
Không được! Cô ta vất vả lắm mới bò lên được vị trí ngày hôm nay, cô ta tuyệt đối không để mọi chuyện cứ thế tới tay rồi tan đi mất như thế!
Triệu An Hinh ho nhẹ một tiếng, cô ta mềm giọng đến gần Tô Dĩ Mạt rồi tỏ vẻ thành khẩn nói: "Dĩ Mạt, làm người phải luôn nhìn về phía trước, chuyện đã đến mức này thì chuyện cần thiết lúc này là phải nghĩ biện pháp giải quyết... Tôi vừa mới giúp cô hẹn một người dùng cơm, là ông chủ của bất động sản Vinh Hâm..."