Ninh Tịch nhanh chóng trở lại chỗ ngồi.
Thấy Ninh Tịch ngồi xuống, Lương Bích cầm không tự chủ được mà dựng thẳng sống lưng, ngay cả Tô Dĩ Mạt cũng có chút căng thẳng âm thầm đưa mắt nhìn về phía Ninh Tịch.
Ninh Tịch tỉnh bơ liếc nhìn ly rượu đã được rót đầy bên cạnh, cô từ từ đưa tay cầm lên rồi đặt trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve.
Nhưng mà đợi nửa ngày Ninh Tịch cũng chẳng uống lấy một ngụm, Lương Bích cầm với Tô Dĩ Mạt thì lại sắp chết vì sốt ruột.
Lúc Ninh Tịch ở nước ngoài lăn lộn với đám Đại sư huynh kia tuy cũng lâu nhưng phương thức giải quyết mọi việc đều là thẳng tay đánh một trận. Khi vừa mới về nưốc cô còn có một thời gian không cách nào thích ứng kịp với cái sự cong cong lượn lượn của giới giải trí, thậm chí còn nhiều lần trúng chiêu. Nhung dần dần học khôn ra sao cô có thể tiếp tục phạm phải cái loại sai lầm cấp thấp thế được.
Ở những nơi như hộp đêm hay quán bar thê này thì điều phải khắc sâu vào đầu là tuyệt đối không được uống bất cứ thứ gì sau khi đã rời chỗ ngồi, bởi vì chẳng ai biết cái ly nước đó có bị người táy máy tay chân hay không.
Huống chi hôm nay còn có mặt cả Lương Bích cầm lẫn Tô Dĩ Mạt.
Trừ khi não cô đột nhiên có vấn đề thì còn lâu mới uống ly rượu này!
Thấy Ninh Tịch mãi vẫn không uống, Tô Dĩ Mạt không nhịn được bưng ly rượu của cô ta đứng lên nói: "Các vị trước nay đều vô cùng quan tâm tới Dĩ Mạt cùng Thịnh Thế, trong lòng Dĩ Mạt vô cùng cảm kích, Dĩ Mạt xin kính các vị một ly!"
"Em cũng kính các vị một ly!" Lương Bích cầm cũng đứng lên.
Thấy Tô Dĩ Mạt với Lương Bích cầm đều nói thế thì mấy nghệ sĩ khác tự nhiên cũng rối rít đứng dậy mời rượu, bao gồm cả Ninh Tịch.
Dịch Húc Đông thấy Tô Dĩ Mạt hiểu chuyện như vậy cũng có chút hài lòng.
Tô Dĩ Mạt một hơi uống cạn ly rượu, đồng thời khóe mắt cô ta cũng bắn về phía Ninh Tịch.
Chỉ thấy Ninh Tịch cuối cùng cũng bưng ly lên nhấp một hớp, sau đó không nhanh không chậm cầm chiếc khăn màu trắng bên cạnh thấm miệng một cái.
Tô Dĩ Mạt với Lương Bích cầm nhìn nhau một cái rồi đều thỏ phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, trên thực tê thì Ninh Tịch chưa hề uống hớp rượu kia, tất cả rượu đều đã được âm thầm ngấm vào chiếc khăn lông màu trắng.
"Ai nha thật ngại quá, tửu lượng của Tôn mỗ không tốt, xin phép được về phòng trước!" Tôn Triển Bằng nhịn cả một tối, ông ta đã sớm không chờ được nữa rồi. uống rượu cũng không bình tĩnh lại được nên chưa đến llh đã xin phép cáo lui.
Sau khi Tôn Triển Bằng rời đi, những người còn lại cũng chẳng uống thêm bao nhiêu nữa rồi lục tục giải tán.
Lí do Long Diệu là Lounge cao cấp nhất ỏ Đế Đô một phần cũng vì vị trí địa lý của nó vô cùng đẹp, Dịch Húc Đông đã đặt phòng cho mọi người từ trước nên đêm nay ai cũng ngủ lại đây.
Sau khi tan tiệc, Ninh Tịch gửi cho Lục Đình Kiêu một tin ngắn rồi trở lại phòng mình.
Trong bóng tối, Ninh Tịch cũng chẳng thay quần áo mà cứ thê nghiêng người dựa vào đầu giường, trong mắt chẳng có chút buồn ngủ mà trái lại vẻ mặt cô trông vô cùng hứng thú.
Nằm chưa tới một phút thì Ninh Tịch đã nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng "lạch cạch".
Hừm, tới nhanh thật đó, rõ ràng nhìn chằm chằm cô nên mới theo sát được thế này.
"Cạnh" một tiếng, cửa phòng bị mỏ ra, một tràng tiếng bước chân nặng nề cùng mùi rượu nồng nặc tiên đến gần...
"Tiểu mỹ nhân ~ chờ lâu rồi phải không! Đừng vội, để anh tới yêu em nào!" Tôn Triển Bằng cười dâm đãng, ông ta vội vàng nhào về phía người đang nằm trên giường.
Nhưng kết quả là ông ta nhào qua vô ích, chỉ một giây sau ông ta đã cảm thấy cánh tay đau đến nỗi như sắp đứt ra đến nơi.
"A a a a" Tôn Triển Bằng rú lên như heo bị chọc tiết nhưng rất nhanh chóng lại bị Ninh Tịch dùng gối chặn miệng lại nên chỉ phát ra được những tiếng thở dốc ồ ồ mập mờ.
Ngoài cửa, Lương Bích cầm nghe tiếng tiêng đàn ông thở dốc mập mờ bên trong thì hưng phẩn không thôi!
Con đĩ này xong đời rồi!
Lương Bích Cầm vừa nghe lén vừa vội vàng gọi cho Tô Dĩ Mạt: "Chị họ, xong rồi, có thể thông báo cho phía truyền thông rồi!"