"Em biết chuyện này quả thật rất khó tin, lúc ấy em cũng ngỡ ngàng lắm, em chỉ làm việc bình thường thôi mà suýt chút nữa thì chính tay mình hại chết cháu trai mình... Giờ rốt cuộc chuyện là như thế nào, anh chị gọi Lăng Thiên về hỏi chẳng phải đều rõ cả sao! Anh chị đã gọi điện cho nó chưa thế?" Khang Uyển Như giục hỏi.
Khang Thục Huệ đang đờ người ra lúc này cũng hoàn hồn lại: "Gọi rồi nhưng không gọi được, để chị gọi lại cho nó!"
Khang Thục Huệ vừa nói vừa mau chóng lấy điện thoại gọi cho Mạc Lăng Thiên, lần này cuối cùng cũng có người bắt máy.
Cùng lúc đó, trong một nhà hàng tây xoa hoa nào đó.
Mạc Lăng Thiên đang lấy cầm đĩa bít tết của Quan Tử Dao cẩn thận cắt ra, sau đó mới đẩy về phía cô ta: "Em đừng lúc nào cũng ủ rũ mặt mày, mất tập trung như vậy nữa, có cưỡi ngựa thôi mà cũng bị ngã! Em muốn dọa chết anh à?"
"Xin lỗi..." Quan Tử Dao mở miệng xin lỗi, vẻ mặt lộ ra vài phần cay đắng.
"Em đấy, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, tuy Đình Kiêu có hơi nặng lời, nhưng cũng chỉ vì tức quá mà thôi. Ba đứa mình từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, quen biết nhau lâu như vậy rồi, đâu thể vì một người phụ nữ mà tuyệt dao được. Đợi chuyện qua đi chắc cậu ấy cũng hết giận rồi thôi, đợi khi nào anh tìm được cơ hội thích hợp hẹn cậu ấy nói chuyện, nói rõ ra thì sẽ chẳng có chuyện gì nữa hết!" Mạc Lăng Thiên móc hết lời trong lòng ra để an ủi người đẹp trước mắt.
Lúc này sắc mặt Quan Tử Dao mới dịu xuống được một chút: "Lăng Thiên, cảm ơn anh... cảm ơn anh... đã luôn ở bên em..."
Mạc Lăng Thiên cười như một thằng ngốc: "Hai đứa mình là ai mà em phải nói chuyện khách khí với anh thế..."
Đang nói dở, điện thoại Mạc Lăng Thiên vang lên, là người nhà gọi tới.
Bầu không khí lúc này đang rất tốt, Mạc Lăng Thiến vốn không muốn nghe nhưng thấy bên kia cứ gọi tới liên tục tục, sợ có chuyện gì gấp nên cuối cùng vẫn bắt máy: "Alo mẹ à? Nếu không có chuyện gì thì mẹ gọi lại cho con sau được không, giờ con đang bận!"
"Bận bận bận, mày thì có chuyện gì tử tế mà bận hả! Giờ mày lập tức cút về đây cho tao!" Giọng mẹ Mạc từ đầu bên kia rất lớn, đủ để Quan Tử Dao ở phía đối diện cũng nghe thấy.
Mạc Lăng Thiên nhanh chóng bịt điện thoại lại, ho nhẹ một cái: "Tử Dao, anh đi nghe điện thoại một chút."
"Vâng."
Bên ngoài nhà hàng.
"Mẹ, con đang bận theo đuổi con dâu cho mẹ đây này! Đây có được xem là chuyện lớn không?" Mạc Lăng Thiên lười nhác nói.
Nhưng lần này, mẹ Mạc nghe thấy thằng con trai mình nói vậy xong thái độ lại không hề dịu xuống, ngược lại càng tức giận hơn: "Lại là con nhỏ Quan Tử Dao có đúng không! Mày đúng là thằng không có tiền đồ! Giờ quan trọng nhất là cháu nội tao, mày về đây ngay cho tao, sau đó mang cháu nội tao về đây!"
"Cháu nội? Mẹ, có phải mẹ mắc bệnh hoang tưởng rồi không... muốn có cháu nội phát điên rồi à?" Mạc Lăng Thiên giật giật khóe miệng.
"Tao điên à? Con gái nhà người ta hôm nay tới viện phá thai, vừa hay lại gặp đúng dì mày, nếu không phải dì mày âm thầm ngăn cản chắc giờ tao mất cháu luôn rồi! Nếu cháu tao không còn nữa, vậy tao cũng không cần phải sống nữa làm gì..."
"Đợi đợi đợi đã... Mẹ! Bên cạnh mẹ còn ai khác nữa không? Ba con đâu? Con thấy trạng thái của mẹ bây giờ không được bình thường..."
Đầu bên kia lập tức truyền tới giọng nói của Mạc Kiến Chương: "Cái thằng thối tha này, mày mới không bình thường! Tao không cần biết giờ mày đang ở đâu, lập tức cút về đây cho tao! Tao có chuyện phải hỏi mày!"
...
Thấy giọng điệu hai ông bà bất thường như vậy, trong điện thoại cũng không nói rõ, Mạc Lăng Thiên chẳng còn cách nào khác, đành đưa Quan Tử Dao về trước, sau đó lập tức trở về.