Ôi chết mất thôi...
Tình huống chết tiệt gì đây!
Vì cái vẹo gì mà con hàng Vân Thâm này cũng tới đây???
Mà Vân Thâm tới thì cũng thôi đi, thế quái nào mà Tô Diễn cũng tòi lên đây vậy!
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, lại nhìn Vân Thâm rồi lại nhìn Tô Diễn... đầu óc liền thấy choáng váng.
Bằng cách thần kỳ nào mà cả ba người này cùng xuất hiện một lúc?
Vân Thâm thấy Ninh Tịch bước ra thì cười nhẹ một tiếng rồi liếc mắt về phía Tô Diễn nói: "Darling, đây chính là mối tình đầu mà em nói sao? Đúng là mắt mù ghê ta?"
Trán Ninh Tịch nổi gân xanh: "Anh mới mù, cả nhà anh mới mù!"
Nghe Ninh Tịch nói như vậy thì Vân Thâm quay ra nhìn phía Lục Đình Kiêu với Lục Cảnh Lễ một chút, sau đó hâm hấp cười lên: "Ha ha ha, cả nhà tôi mù sao? Nói không sai...."
"Bố thằng điên..." Ninh Tịch chán nản nhìn sang phía Đường Dạ: "Có thể cầm chắc dây dắt lão Đại nhà huynh không?"
Đường Dạ tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Ninh Tịch nói xong nhìn về phía Tô Diễn rồi hơi nhướng mày: "Anh Tô, có phải anh đi nhầm hội trường rồi không?"
Lúc này sắc mặt của Tô Diễn vô cùng phức tạp, gã nhìn Ninh Tịch như thể có gì muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi mà chẳng nói gì.
Gã vẫn cho rằng Ninh Tịch không đến dự lễ cưới của gã là bởi vì không cách nào chấp nhận chuyện này, nhưng gã lại chẳng thể ngờ được rằng sự thực lại khác xa với những gì gã tưởng tượng.
Như thể hôn lễ của gã chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô cả, ngay cả việc gã xuất hiện ngay trước mặt cô thì cô cũng dửng dưng chẳng chút gợn sóng.
Nhưng điều làm gã càng kinh hãi hơn là thái độ cùng ánh mắt của hai người đàn ông kia nhìn Ninh Tịch.
Đều là đàn ông đương nhiên gã hiểu rõ ánh mắt kia có nghĩa là gì!
Còn có nguyên một hội trường toàn khách mời quan trọng...
Dường như giám đốc trung tâm đã nối thông hội trường này với một hội trường không thường được mở ra để tiếp đón các vị khách mới đến.
Gã phát hiện cô gái mà gã quen thuộc đã thay đổi từ lúc nào không biết, khiến gã hoàn toàn không rõ con người cô nữa...
Thấy Tô Diễn rời đi, Ninh Tịch vội vàng quay sang Lục Đình Kiêu với đôi mắt lấp lánh và thái độ quay ngoắt 180 độ: "Ông chủ, mời ngài vào!"
Lục Đình Kiêu dường như rất hài lòng với biểu tình mừng rỡ của cô khi thấy mình: "Ừ, đừng cố quá không lại mệt."
"Dạ dạ, nghe lời ông chủ!" Ninh Tịch liên tục gật đầu.
"Này này này, ở đây còn một ông chủ nữa đây này! Tiểu Tịch Tịch, mắt cô phải đi khám rồi!" Lục Cảnh Lễ hoàn toàn bị bỏ quên u oán tố cáo.
"Dạ dạ dạ, ông chủ cũng mau vào đi, ông chủ cực khổ rồi!"
"Thế này còn tạm được!" Lục Cảnh Lễ "hừ" một tiếng rồi mới chịu bước vào.
Vân Thâm không được ai đó khách khí mời vào cũng chẳng nổi giận mà trực tiếp phiêu phiêu đi vào.
Khi Lục Đình Kiêu bước vào trong nháy mắt, hội trường liên tục vang lên từng tiếng kinh hô, mà khi Vân Thâm bước vào thì tiếng kinh hô còn lớn hơn nữa...
"Trời ơi! Tôi vừa mới nói nếu Lục Đình Kiêu với Vân Thâm cũng đến nữa thì cái hội trường này sẽ hội tụ đầy đủ ông chủ lớn của thương giới mà! Không ngờ... lại tới thật..."
"Cái này thật quá dọa người rồi! Nghệ sĩ nhỏ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mặt mũi cũng cũng quá lớn rồi?"
"Nghe nói là ngôi sao nổi nhất của Thịnh thế dạo gần đây..."
Lúc này hai nữ nghệ sĩ của Thịnh Thế chạy đi tham dự hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc cũng hối hận đến xanh ruột rồi. Rõ ràng đã được mời ngay từ đầu mà không tới, bây giờ chạy tới thì đã bỏ lỡ cơ hội tốt rồi, lúc chạy đến được thì buổi hoạt động cũng đã tiến hành được phân nửa!
A