"Em cứ mặc kệ Triệu San San đi, tạm thời chúng ta cứ ở bên ba mẹ một thời gian rồi bọn mình sẽ chuyển ra ngoài ở riêng, còn về những tin đồn trên mạng, em đừng xem nữa, người tin em ắt sẽ tự tin em." Tô Diễn nói.
Ninh Tuyết Lạc cảm thấy lạc lõng, bất an: "Diễn, có phải anh cũng cảm thấy chị tốt hơn em phải không... em... em có xuất thân như vậy... căn bản không xứng với anh..."
"Nói linh tinh cái gì đấy? Nêu anh có ý này, khi ấy sao lại ở bên em chứ?" Tô Diễn nhíu mày, vỗ nhẹ lên vai Ninh Tuyết Lạc: "Mấy hôm nữa anh sẽ đưa em ra ngoài giải tỏa tâm trạng, anh cũng đặt xong chỗ hưởng tuần trăng mật rồi, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa."
Ninh Tuyết Lạc gật gật đầu dựa vào lòng người đàn ông của mình: "ừm, Diễn... giờ em chẳng nghĩ gì nữa... em chỉ muốn nhanh sinh cho anh một đứa con thôi..."
Vì không muốn tiếp tục ở thê bị động nữa, nên cô ta vốn định thông qua Tiểu Linh để con bé nói cho Trịnh Mẩn Quân biết chuyện xấu của Ninh Tịch năm ấy, kết quả không ngờ lại đụng phải Tô Diễn. Mà Tô Diễn còn phản ứng gay gắt như vậy, nhưng đáng lo nhất vẫn là cô ta cứ cảm thấy thái độ của Tô Diễn với Ninh Tịch hình như không chỉ là cảm giác áy náy...
Giờ Tô Diễn đã bắt đầu nghi ngờ rồi nên cô ta đành phải tạm thời dừng mọi thứ lại, đợi tới khi cô ta mang thai con của Tô Diễn, mang thai đứa cháu đích tôn của Tô gia. Cô ta không tin đến lúc đó Trịnh Mẩn Quân và Tô Hoằng Quang còn xỉa xói gì được!
Bất kể là vì Tô gia hay Ninh gia, đứa con này đều quan trọng vô cùng...
Giờ cô ta không thể chịu thêm bất cứ sai lầm nào nữa rồi...
Hôm sau, Ninh Tuyết Lạc rút chút thời gian ra gọi điện cho nhà họ Đường.
Đây là lần đầu tiên cô ta chủ động gọi cho Đường gia.
Tôn Lan đầu dây bên kia vô cùng kích động, có chút không tin nổi: "Alo...? Tuyết... Tuyết Lạc à con?"
"Là tôi."
"Tuyết Lạc, sao con lại gọi cho mẹ? Có chuyện gì sao? vốn dĩ mẹ muốn tới dự hôn lễ của con, nhưng lại sợ con không vui nên mới không đi... Dạo này con vẫn ổn cả chứ?" Tôn Lan dè dặt hỏi.
Ninh Tuyết Lạc thẳng thừng nói: "Đưa số tài khoản cho tôi, muốn bao nhiêu thì nói, nhưng chỉ lần này thôi."
Tôn Lan quẫn bách, lập tức từ chối: "Không cần, không cần, không cần đâu, chuyện đã được giải quyết xong rồi... người mượn tiền đã trả lại tiền cho mẹ rồi! Tuyết Lạc, xin lỗi con... Lúc đó bọn họ ngày nào cũng vác dao tới trước cửa nhà, mẹ thật sự cùng đường rồi nên mới bảo Tiểu Nặc tới Đê Đô tìm con... Mẹ không cố tình muốn làm phiền con đâu..."
"Được rồi, tôi không rảnh để nói với bà những chuyện này, nếu đã giải quyết xong rồi thì thôi. Tôi hỏi bà, Đường Nặc muốn đăng kí trường đại học ở thành phố nào?" Ninh Tuyết Lạc hỏi.
Tôn Lan còn tưởng cô ta quan tâm tới em trai mình, vui mừng nói: "Tiểu Nặc à! Tối qua Tiểu Nặc có nói với mẹ là muốn tới Đê Đô học! Thằng nhóc này... từ nhỏ đã muốn lên Đế Đô học rồi... thành tích của nó cũng tốt, chắc sẽ không có vấn đề gì... Thằng bé từ nhỏ đã chẳng thích ra ngoài, mẹ thật sự không yên tâm để nó một mình lắm, đợi nó lên đại học rồi, mẹ muốn ở với nó, nhưng Tiểu Nặc nói không cần... Haiz... Đây cũng đều là chuyện sau này, đến lúc đấy lại bàn thêm vậy..."
Tôn Lan cứ mải mê kể chuyện nhà mà Ninh Tuyết Lạc ở đầu kia mày đã nhíu ngày càng chặt: "Bà bảo Đuờng Nặc đổi nguyện vọng sang thành phố khác đi."
"Hả...?" Tôn Lan vừa nghe thấy vậy liền ngẩn ra, không kịp phản ứng lại.
"Nêu bà thật sự cảm thấy có phần áy náy với tôi, thật sự coi tôi là con gái bà, vậy bảo nó đổi nguyện vọng đi, tránh xa Đê’ Đô ra!" Lời lẽ của Ninh Tuyết Lạc thẳng thừng vô cùng.