Sau khi Ninh Tịch trở về, bánh bao nhỏ hoàn toàn mở ra chương trình bám đuôi, đi đến đâu cũng theo cùng, tuyệt đối không rời nửa bước.
Phòng khách dưới lầu.
Lục Cảnh Lễ cũng mở ra chương trình theo đuôi y như vậy, lẽo đẽo bám theo Lục Đình Kiêu đi khắp nơi.
"Anh à, anh ơi... hai người... tối qua hai người làm những gì vậy?"
Lục Đình Kiêu bưng ly cafe, thản nhiên ngồi xuống ghế sofa: "Nói chuyện phiếm."
Lục Cảnh Lễ nghẹn họng, bộ dáng thất vọng y như chó nhỏ không được cho xương: "Được rồi, coi như em chưa hỏi."
"Chuyện bảo em làm, như thế nào rồi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Lục Cảnh Lễ lập tức dựng lên bộ dạng đứng đắn nghiêm mặt nói: "Đã ra tay rồi ạ, trong vòng một tháng đảm bảo công ty của Chu Hướng Thành sẽ biến mất ở Đế Đô."
"Chuyện của Ninh Tịch thì sao?"
Lục Cảnh Lễ cân nhắc một chút, sau đó mở miệng nói: "Bởi vì lúc đó đoàn làm phim lập tức phong tỏa tin tức nên em không biết tin này kịp thời. Còn bây giờ thì người chủ mưu tất nhiên sẽ không để tin tức tiếp tục bị phong tỏa, trước mắt đã lan truyền trên mạng. Tệ hơn là lúc phỏng vấn, chuyên viên đạo cụ đã nói gã bị Ninh Tịch mua chuộc động tay động chân với đạo cụ. Cho nên, nếu bên Ninh Tuyết Lạc đi lập án thì không chừng Ninh Tịch sẽ bị cảnh sát dẫn đi điều tra!"
Giữa hai hàng lông mày của Lục Đình Kiêu lập tức đen sì: "Để xem ai dám làm như vậy?"
"Không không không... chị dâu đã có anh chống lưng thì ai dám động vào chị ấy!" Lục Cảnh Lễ vội vàng vuốt lông, sau đó tích cực thể hiện nói: "Anh yên tâm đi, em đã cho người lắp máy nghe trộm ở nhà tên chuyên viên đạo cụ đấy rồi, trong khoảng thời gian này gã ta nhất định sẽ liên lạc với người đứng đằng sau, không sợ không lấy được chứng cớ. Đến lúc đó ai vào ăn cơm tù còn chưa biết đâu?"
Lục Đình Kiêu có vẻ bất mãn, dùng ngón tay gõ một cái xuống bàn trà: "Hiệu suất."
Lục Cảnh Lễ vừa nghe đã không phục, lầu bầu nói: "Cách này tốt mà, không có hiệu suất chỗ nào chứ!"
Lục Đình Kiêu mở ngăn bí mật phía dưới tivi rút ra một khẩu súng, sau đó ném tới trước mặt Lục Cảnh Lễ.
Khóe miệng Lục Cảnh Lễ giật giật: "Mẹ nó! Anh bạo lực quá đấy! Không có kỹ xảo một chút nào!"
Hai người đang nói chuyện, trên đỉnh đầu truyền tới một loạt tiếng bước chân. Lục Đình Kiêu tỉnh bơ ném súng về chỗ cũ, sau đó ngẩng đầu, dịu dàng nhìn người đang đi tới: "Tiểu Bảo ngủ rồi?"
"Đúng vậy, cuối cùng cũng dỗ được thằng bé ngủ rồi!" Ninh Tịch trả lời xong liền vội vã nói: "Lục Đình Kiêu, tôi có chuyện gấp cần ra ngoài bây giờ, tôi đã để lại giấy nhắn cho tiểu Bảo rồi, pin điện thoại cũng đã sạc đầy, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, chậm nhất là trong ba tiếng tôi sẽ về! Tạm biệt!"
Nói xong cũng chạy mất dạng.
Lục Cảnh Lễ sờ cằm: "Anh Hai, chị dâu vội vàng như thế là có chuyện gì nha?"
Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn về hướng cô gái chạy đi, sau đó quay ra dặn dò Lục Cảnh Lễ: "Tìm người đi theo cô ấy."
Ninh Tịch đột nhiên rời đi tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, nếu không phải vì tình trạng của Tiểu Bảo hiện tại không thể để ở nhà một mình được thì nhất định anh sẽ tự mình bám theo.
"Cần gì phải tìm người, để em!" Lục Cảnh Lễ vui mừng nhận nhiệm vụ.
Lục Cảnh Lễ chạy về nhà lấy một chiếc xe tương đối khiêm tốn, cẩn thận bám theo Ninh Tịch đang cưỡi xe máy chạy điên cuồng trên đường.
Hai mươi phút sau, Ninh Tịch dừng lại trước cửa một chung cư nhỏ, Lục Cảnh Lễ một bên vừa chú ý động tĩnh một bên báo cáo tình hình cho Lục Đình Kiêu.