Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một

Chương 1584

"A"

“Chuyện gì xảy ra thế này..

“Cái gì vậy?”

Cùng với tiếng ồn ào kinh hô của đám đông, cả căn phòng khắp nơi đều là những cánh hoa đang rơi rụng, cánh hoa màu đen... ngụ ý không lành.

Lục cảnh Lễ dùng ngón tay kẹp lấy một cánh hoa, vẻ mặt anh lạnh như băng, ngay lập tức anh nhớ đến bó hoa màu đen xuất hiện trong buổi mừng thọ của cha mình - bó hoa Mạn Đà La đen....

Ý nghĩa của Mạn Đà La đen là báo thù!

Cái gì nên đến... cuối cùng vẫn phải đến!

Lục Cảnh Lễ vô thức nhìn về phía anh Hai minh, thấy anh mình từ đầu đến cuối đều rất bĩnh tĩnh, như thể anh ấy đã đợi cảnh tượng trước mắt này rất lâu rồi.

Kèm theo trận mưa hoa dày đặc ập đến, một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc màu trắng đứng ở cửa, trong tay bưng một thứ gì đó dài dài không rõ đang từng bước từng bước tiến vào đại sảnh...

“Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thê này?” “Hệ thống an ninh đột ngột xảy ra sự cố rồi!”

“Rốt cuộc người này làm thế nào để vào vậy...”

"Tôi... chúng tôi cũng không biết!”

“Còn không mau giải quyết đi!”

Đại sảnh loạn cào cào, trên sân khấu, Lục sùng Sơn đối mặt với người đàn ông trẻ đang bước từng bước một hưỏng về phía mình, không hiểu sao trong lòng hiện lên một cảm giác hoảng sợ bất thường.

“Cậu là ai?” Từ loa vang lên tiếng chất vấn của Lục sùng Sơn.

Khí thê của người đàn ông trẻ tuổi này cực kì âm trầm quỷ dị, từng bước từng bước một giẫm lên những cánh hoa màu đen như thể đang bước trên con đường Hoàng Tuyền. Một mình cô độc đi ra địa ngục, như thể kéo theo hàng ngàn, hàng vạn lệ quỷ... cảnh tượng vô cùng kinh khủng, thoáng chốc thế nhưng không một ai dám đến gần anh ta...

"Đứng lại cho tôi!" Lục sùng Sơn lại quát to, nhưng mà trong giọng nói tưởng như lạnh lùng đó lại chứa đựng cả sự kinh hoàng và khiếp sợ mà ngay đến cả bản thân ông ta cũng không phát giác được.

“Ha..."

Cả hội trường yên tĩnh đến mức ngay tiếng kim rơi cũng nghe được, người đàn ông trẻ tuổi đó cười khẽ một tiêng, tiêng cười này khiến tất cả mọi người ở đây đều nổi da gà.

Tiếp theo đó, giọng nói trầm trầm thong thả của anh ta vọng vào trong tai mỗi người: “ông sinh ra tôi mà lại hỏi tôi là ai? Đây là đạo lý gì vậy... người cha thân yêu của tôi..."

“Cậu..." Vẻ mặt của Lục sùng Sơn thoáng cái đã trắng bệch như thể gặp phải quỷ, ông ta vô thức lùi về sau một bưốc: "Cậu ăn nói hàm hồ cái gì thế?”

Người đàn ông tóc trắng từng bước từng bước tiến lại gần, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo u ám: “Hàm hồ? Ban đầu... tên của tôi còn do ông đặt cơ mà! Đình Thâm, Lục... Đình Thâm!”

Vừa mới dứt lời, cả người Lục sùng Sơn liền giật bắn lên, đầu ngón tay run lẩy bẩy: “Cậu... cậu nói cậu là ai?"

Người đàn ông tóc trắng dùng ngón tay thon dài gạt phần tóc mái che trên trán, để lộ một vết sẹo nhạt trên xương mày, bật lên một tiếng cười quỷ dị như thể bị tâm thần: “Chính là một trong những đứa con ưu tú của ông còn gì.”

“Im mồm! cậu im mồm ngay cho tôi! Tôi không quen cậu... tôi không biết ai là Lục Đình Thâm cả... tôi chì có hai đứa con trai! Tên lừa đảo ở đâu đến, thê nhưng lại dám lừa đến nhà họ Lục!” Lục sùng Sơn quát ầm lên, kêu người tóm lấy anh ta, nhưng, thần thái đó vừa nhìn đã tiết lộ sự chột dạ và hoảng hốt trong lòng ông ta.

Cuối cùng, khi cách Lục sùng Sơn khoảng mười bước chân người đàn ông tóc trắng dừng lại, sau đó từ từ kéo tẩm vải trắng đang phủ lên thứ trong tay anh ta ra, một cái bài vị hiện ra rõ một mồn một trước mắt mọi người.

Trên bài vị khắc dòng chữ “Bài vị của vợ tôi: vân Lam”.

Những người quen thuộc với Lục sùng Sơn có mặt tại hiện trường đều ồ lên kinh ngạc, tất cả đều ngây ra bởi vì chữ trên bài vị đó... chính là chữ của Lục sùng Sơn!

VỢ tôi???
Bình Luận (0)
Comment