Ninh Tịch xem xong danh sách cuộc gọi, lại nhìn tới danh sách tin nhắn, lúc nhìn thấy một tin trong đó lập tức sửng sốt.
[Honey, tôi quả thật đã đánh giá thấp sự can đảm của em rồi.] Người gửi: YS.
Đang yên đang lành gửi cho cô một câu như này là có ý gì? Cô đã làm cái gì?
Lục Đình Kiêu đã xóa ghi chép cuộc gọi, nên Ninh Tịch không biết đêm hôm đó giữa hai người đàn ông này đã có một cuộc nói chuyện qua điện thoại.
"Sao vậy?" Thấy vẻ mặt cô hơi kì lạ, Lục Đình Kiêu liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì..." Ninh Tịch chỉ nghĩ cái gã kia lại phát điên cái gì rồi, cho nên cô cũng lười phản ứng lại, để di động xuống hỏi: "Bao giờ Tiểu Bảo tới?"
"Sắp tới rồi."
Ninh Tịch nghe vậy liền sờ tóc lên mình: "Cái kẹp tóc của Tiểu Bảo đưa tôi đâu rồi?"
"Ở đây, tôi đã cất giúp cô." Lục Đình Kiêu kéo ngăn tủ đầu giường ra, đưa chiếc kẹp tóc màu hồng phấn cho cô.
Ninh Tịch lập tức vui vẻ kẹp lên.
Nhìn chiếc kẹp trên đầu Ninh Tịch, trong lòng Lục Đình Kiêu có chút hối hận, sớm biết thế đã không tặng cô súng, nếu tặng giây chuyền, vòng tay hay bông tai các kiểu thì cô đã có thể đeo trên người rồi.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị xong quà từ lâu rồi - là một chiếc nhẫn, chỉ tiếc là thời cơ còn chưa tới.
Hai người đang nói chuyện, một tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Tịch lập tức lăn xuống giường đi ra mở cửa, quả nhiên là Tiểu Bảo tới.
"Bảo bối tới rồi!"
Sau khi đi vào Tiểu Bảo vội vàng dùng nắm tay nhỏ kéo quần áo cô, dường như muốn cô cúi người thấp xuống một chút.
"Làm sao vậy?" Ninh Tịch thuận thế ngồi xổm xuống.
Tiểu Bảo lập tức dùng cái đầu nhỏ của mình dí vào trán của cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ninh Tịch không nhịn được liền bật cười: "Phụttt, bảo bối đang đo nhiệt độ cho cô sao? Con yên tâm đi, cô mới dùng nhiệt kế đo rồi, đã hết sốt rồi!"
Tiểu Bảo đau lòng nhìn vết bầm tím lưu lại trên tay cô do bị cắm kim truyền nước. Ninh Tịch ôm nhóc vào trong ngực, dỗ dành: "Đừng nhăn mặt, cô vừa nhìn thấy con thì đã hết sạch cả bệnh rồi!" Đúng là thần khí chữa bệnh, thật muốn trộm về nhà.
"Muốn xuống đi dạo chút không?" Lục Đình Kiêu đề nghị.
"Có…" Vừa vặn, cô ngủ nguyên một ngày, giờ cần phải hoạt động cơ thể. Cũng không thể để Tiểu Bảo ngồi buồn bực mãi trong phòng bệnh được.
Lúc ba người muốn đi tới thang máy thì phải đi ngang qua một phòng bệnh, bên ngoài của phòng bệnh cực kì ồn ào, các phóng viên chen lấn tầng tầng lớp lớp, tất cả đều tranh nhau phòng vấn người trong phòng bệnh:
"Tuyết Lạc, xin hỏi hiện tại các cô đã liên lạc được với Ninh Tịch chưa?"
"Vẫn chưa, chúng tôi không liên lạc được với cô ấy."
"Ninh Tịch sợ tội nên chạy trốn, đối với việc này cô có ý kiến gì không? Bước kế tiếp cô định làm gì?"
"Tôi... tôi không biết... cho đến bây giờ tôi vẫn không tin cô ấy sẽ làm ra chuyện như thế này..."
"Nghe nói Ninh thị cùng Tinh Huy đều đã rút vốn để bày tỏ sự kháng nghị đúng không? Trước mắt đoàn làm phim có phản ứng thế nào? Sẽ đổi vai của Ninh Tịch sao?"
"Cái này tôi không biết, mọi người có thể hỏi người phụ trách của đoàn làm phim."
"Nếu Ninh Tịch xuất hiện nói xin lỗi cô, cô sẽ tha thứ cho cô ta sao?"
"Nếu cô ấy thật lòng hối cải thì cá nhân tôi có thể tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của cô ấy, nhưng ảnh hưởng xấu của cô ấy đối với giới giải trí thì không thể chỉ cần một lời xin lỗi là có thể giải quyết, cũng không tới lượt tôi tha thứ!"
...
Ninh Tịch cũng không thể ngờ được lại được chứng kiến màn kịch Bạch Liên Hoa của Ninh Tuyết Lạc ở đây, không nhịn được mà nhíu mày lại, lúc này cô mới phát hiện hóa ra cô ở cùng một bệnh viện với Ninh Tuyết Lạc, lại còn cùng một tầng.
Ngay lúc đó, giữa đám phóng viên đột nhiên có người chú ý đến phía cửa thang máy thấy Ninh Tịch liền kêu lên một tiếng: "Ninh Tịch!!!"