Ninh gia.
"Phu nhân, Đại tiểu thư về rồi!"
Nghe được người hầu thông báo thì Trang Linh Ngọc đang ngồi trên ghế salon sung sướng đứng dậy nghêng đón.
Ninh Tuyết Lạc đem túi lớn túi bé trong tay giao cho người hầu rồi ngọt miệng gọi một tiếng: "Mẹ!"
"Mau vào đi! Nhìn con toát hết cả mồ hôi rồi này! Con hết phải chạy qua công ty nhà mình lại lo chuyện công ty mình sắp đưa ra thị trường, bận rộn thế còn qua đây làm gì!"
"Mẹ, con nhớ mẹ mà! Đây là tổ yến với vi cá con nhờ người mua được đấy, hàng chất lượng đó mẹ! Bình thường mẹ rảnh thì ăn một ít để bồi bổ sức khỏe!"
"Những thứ này thì giữ lại tặng cho mẹ chồng con đi!"
"Bên mẹ chồng con cũng đưa rồi mà."
Trang Linh Ngọc ân cần nắm lấy tay Ninh Tuyết Lạc: "Thế nào? Ở Tô gia có tốt không? Thái độ của Trịnh Mẫn Quân với con thế nào?"
Ninh Tuyết Lạc gượng gạo cười một tiếng: "Dù không so được với trước kia... nhưng mà đã tốt hơn nhiều rồi..."
Nhìn vẻ mặt của cô ta thì rõ ràng ở đang nói cô ta ở Tô gia đã chịu không ít thiệt thòi, thế nên sắc mặt của Trang Linh Ngọc có chút khó coi.
Ninh Tuyết Lạc vội vàng ân cần nói: "Mẹ đừng lo cho con, con nhất định sẽ cố gắng không để mẹ mất mặt đâu, sẽ để cho mọi người đều thấy mẹ nuôi dạy được cô con gái tốt như nào!"
Lời này của Ninh Tuyết Lạc rõ ràng chạm đến tim gan của Trang Linh Ngọc, nhất thời bà ta thổn thức không thôi: "Ngoan, Tuyết Lạc của mẹ đã đủ tốt rồi, chỉ có mắt mù mới không nhìn ra thôi!"
Hai mẹ con đang nói thì Ninh Trí Viễn chống gậy đi từ ngoài vào, Ninh Tuyết Lạc thấy thế vội vàng đứng lên chào hỏi: "Ông nội!"
"Ừ." Ninh Trí Viễn hơi gật đầu một cái rồi cũng không nhiều lời tiếp tục bước vào nhà, đang đi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì mà dừng lại nói: "Tối mai Văn Bác về nước, nhà chúng ta tụ tập một chút, gọi cả Tiểu Tịch đến cùng đi."
Sắc mặt Trang Linh Ngọc liền sầm xuống: "Ba, ba cũng biết tình tình của con bé ấy mà, ba quên những gì nó nói rồi sao? Nó căn bản là không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Ninh gia cả! Chúng ta cần gì phải lấy mặt nóng úp mông lạnh!"
Lúc này Ninh Diệu Hoa bước tới, ông ta ho nhẹ một cái nói: "Linh Ngọc, con bé chỉ nói lẫy thế thôi, có nhiều chỗ là chúng ta không đúng nên trong lòng nó cũng có chút hậm hực! Người một nhà thì cái quan trọng nhất là phải giữ hòa khí, cần gì phải chấp nhặt con bé chứ! Anh thấy tối mai cứ gọi Tiểu Tịch đến đi!"
Ninh Trí Viễn thấy vậy mới hài lòng gật đầu một cái, sau đó dường như không tin con trai mình mà đứng ngay đó nói: "Vậy thì gọi ngay đi."
Ninh Diệu Hoa lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ba, ba còn chưa tin con sao? Con gọi ngay đây được chưa!"
Trang Linh Ngọc thì không ngừng nháy mắt với Ninh Diệu Hoa.
Ninh Diệu Hoa đè thấp giọng nói: "Sức khỏe của ba không tốt, đừng vì chuyện này mà làm ba tức giận! Cũng chỉ là ăn bữa cơm thôi mà! Chưa kể chúng ta không mời thì bên Thu Đồng cũng nhất định kêu Tiểu Tịch đến thôi! Cần gì phải cho người ta có cơ hội ly gián một nhà chúng ta chứ!"
Ninh Tuyết Lạc đứng một bên nghe được hai chữ "một nhà" của Ninh Diệu Hoa thì trong mắt lóe lên vẻ âm trầm.
Ngay trước mặt bố chồng thế này Trang Linh Ngọc có muốn cũng không thể nói nhiều, thái độ Ninh Diệu Hoa lại rất kiên quyết cho nên chỉ có thể mặc cho ông ta gọi điện.
"Alo, Tiểu Tịch à... tối mai con..."
Ninh Diệu Hoa gọi cho Ninh Tịch, đang chuẩn bị đóng vai một người cha từ ái thì bị âm thanh máy móc ở đầu bên kia cắt đứt.
"Alo, xin chào, xin hỏi ngài là ai? Tôi là người quản lý của Ninh Tịch, hiện giờ cô ấy đang làm việc nên không tiện nghe điện thoại."
Ninh Diệu Hoa sửng sốt, ngay sau đó lại lên giọng nói: "Tôi là ba của nó, cô bảo với nó thế nó sẽ nhận."