Lôi Minh thấy phản ứng của tất cả phóng viên, tim bỗng đập thịch một cái, dâng lên một dự cảm cực không lành.
Anh ta run rẩy móc điện thoại ra, ảo tưởng sự việc nào đó có lẽ không gay go như trong tưởng tượng của mình. Anh ta tự an ủi bản thân, ở lâu với Giang Mục Dã như vậy, có sóng to gió lớn nào là chưa từng thấy đâu...
Kết quả, vừa thấy bốn chữ này, người đàn ông cao to lực lưỡng bỗng chao đảo, suýt thì khóc ra nước mắt.
Ông tổ nhà tôi ơi...
Cậu muốn lấy mạng tôi luôn đấy à!
Cùng lúc đó, Trịnh An Như, Hàn Tử Huyên và cả các thành viên khác đang trao đổi với nhau, lúc đó tất cả đều cũng đã thấy cái status Giang Mục Dã vừa up, hết người này tới người kia đều đen mặt không dám nhìn thẳng nữa.
Quách Khải Thắng sau một thời gian kinh ngạc ngắn ngủi liền lắc đầu lộ ra nụ cười khổ nhưng dù sao đây cũng là điều trong dự liệu.
Lúc những người kia nhắc tới Ninh Tịch, ông ta đã có dự cảm chẳng lành rồi...
Quả nhiên...
Một năm nay, tính cách Giang Mục Dã đã ngoan không ít, thậm chí còn khiến mọi người có ảo giác anh là một người có tính cách trầm ổn, nhưng tất cả lại quên mất rằng, Giang Mục Dã dù thế nào vẫn là Giang Mục Dã mà thôi.
Trong sảnh lớn, sau vài giây yên lặng quái dị, cả ban tổ chức buổi họp báo đều bị đám kí giả xông lên vây lại, đập vào mặt đủ các loại câu hỏi.
"Xin hỏi một chút vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tại sao Giang Mục Dã lại up dòng trạng thái này!"
"Xin hỏi, liệu có phải hai diễn viên chính có bất hòa với nhau không?"
"Đừng đi, phiền anh giải thích một chút về chuyện này!"
...
Người tổ chức không thể ngờ được lại xảy ra chuyện lớn thế này, bọn họ không hề có phương án khẩn cấp, chỉ có thể để mọi người rời khỏi đây trước, tránh đám phóng viên điên cuồng kia.
Trong phút chốc, cả hội trường trở nên hỗn loạn.
Mà người khởi xướng thì không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Lôi Minh vất vả lắm mới trốn được cuộc đuổi bắt của đám phóng viên, anh ta trốn vào hành lang không người điên cuồng gọi điện cho Giang Mục Dã.
Nhưng điện thoại của Giang Mục Dã đã không còn trong vùng phủ sóng nữa...
Còn điện thoại của anh ta thì bị đủ thứ người liên tục gọi tới, riêng Dịch Húc Đông thôi cũng đã gọi tới mấy chục cuộc rồi.
Dù sao thì giờ Thịnh Thế hầu như cũng chỉ có thể dựa vào Giang Mục Dã để chống đỡ. Giờ thì hay rồi, được quả dòng độc đinh duy nhất thì cũng xảy ra chuyện, anh ta có chết vạn lần cũng không thể đền tội được.
Trước kia, lúc Lâm Chi Chi vẫn còn ở đây, tốt xấu gì lời của cô Giang Mục Dã vẫn còn sẽ nghe vài câu nhưng giờ Ninh Tịch không ở đây nữa, Lục Cảnh Lễ thì sớm đã quay lại tập đoàn bỏ mặc chuyện này, ngay đến cả Lâm Chi Chi cũng không thấy tăm hơi đâu từ khi Ninh Tịch ở ẩn, giờ anh mới thật sự gọi là tứ cố vô thân này…
...
Tại thị trấn Lộc trấn.
Trong căn phòng ngủ rộng thênh thang, không thấy bóng dáng người con gái kia đâu cả.
Lục Đình Kiêu bưng một bát canh sâm đứng ở cửa, bát canh rơi xuống, vỡ tan cạnh chân anh.
"A... anh yêu, anh sao thế? Có bị thương ở đâu không?" Nghe thấy tiếng cô gái truyền tới từ phía sau, Lục Đình Kiêu mới từ từ ngoảnh lại, dùng hết sức ôm cô vào lòng.
Tim anh đập rất nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hỗn loạn, nóng bỏng phả vào bên cổ cô.
Trước khoảnh khắc Ninh Tịch bị anh ôm chặt trong lòng, dường như cô thấy được vẻ mặt hoảng sợ và yếu đuối từ trước tới giờ cô chưa từng thấy ở anh...
Là vì vừa rồi cô ra ngoài một chút, anh bỗng không thấy cô đâu nên mới lo lắng như vậy sao?
Từ sau khi cô tỉnh lại, hình như Lục Đình Kiêu đều như vậy, chỉ cần cô biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh sẽ như một chú chim sợ cành cong vậy.
Tiểu Bảo cũng thế, không lúc nào chịu rời cô ra cả.
Không sao, cô có đủ thời gian để có thể ở bên họ, bù đắp cho quãng thời gian khuyết thiếu hơn một năm qua...