Căn nhà hoa.
Sau khi tiễn Cung Thượng Trạch đi, Ninh Tịch nghĩ đến việc mình biến mất quá lâu quả thật đã khiến cho nhiều người lo lắng, nghĩ ngợi hồi lâu vẫn quyết định thông báo tình hình cho vài người.
Cung Thượng Trạch sẽ giải thích với phía Tắc Linh giúp cô, một thời gian ngắn nữa cô cũng sẽ đích thân qua đó, mặt khác còn có… phía chị Thiên Tâm…
"Anh yêu ơi, lúc trước anh giải thích với chị Thiên Tâm thế nào?" Ninh Tịch hỏi.
"Sợ chị ấy lo nên nói em đi du học, cũng vẫn dùng điện thoại di động của em để liên hệ với chị ấy." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Thế chị ấy không nghi ngờ gì à?"
"Có nghi ngờ."
"Hừm, quả nhiên, bằng tâm tư tỉ mỉ của chị ấy chắc hẳn đã sớm nghi ngờ… em vẫn nên giải thích với chị ấy một chút, tránh để chị ấy lo lắng cho em."
Lục Đình Kiêu nghe vậy bèn cau mày nói: "Anh cho là chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Ninh Tịch lầu bầu: "Nhưng chị ấy không biết gì cả, chắc chắn sẽ rất lo lắng, em không muốn để cho tình trạng như A Trạch lại xảy ra nữa!"
Lục Đình Kiêu không nói gì chỉ đưa tay day day trán.
Ninh Tịch thấy sắc mặt anh không đúng, bèn thử thăm dò: "Có phải lúc em hôn mê đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Có vẻ mọi người đều đã nhắc đến tất cả rồi, nhưng… hình như duy chỉ có không nói tới Tiểu Đào? Tiểu Đào đâu? Chị Chi Chi từ chức, vậy cô ấy thì sao? Cũng rời khỏi công ty luôn sao?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Ừ, rời khỏi công ty."
Sắc mặt Ninh Tịch có chút nghiêm trọng dần: "Có phải Tiểu Đào gặp chuyện gì không?"
Lục Đình Kiêu nhìn vẻ mặt của Ninh Tịch, biết chắc chắn là cô đã đoán được ít nhiều thế nên đành phải nói thật với cô: "Đúng vậy, chuyện khẩu súng trong lần quay "Đội đặc công Perak" kia quả thật là do Tiểu Đào đổi."
Ninh Tịch nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, chẳng trách Lục Đình Kiêu lại luôn thận trọng như vậy, thậm chí là phòng bị bất cứ ai…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ninh Tịch mới đáp: "Thật ra lúc trước em có nghĩ đến nhưng cũng chỉ là một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu mà thôi, căn bản là không ngờ đến Tiểu Đào sẽ lại làm ra chuyện như này thật… Có phải Tiểu Đào… bị người ta uy hiếp không?"
Lục Đình Kiêu gật gật đầu: "Có người dùng tính mạng em trai đang học ở nước ngoài của cô ấy ra uy hiếp."
Ninh Tịch: "Thì ra là như thế… Vậy bây giờ em trai cô ấy sao rồi?"
Lục Đình Kiêu: "Em ở ẩn một năm, người phía bên kia cũng mất tin tức nên em trai cô ấy không sao?"
Lúc này Ninh Tịch mới thờ phào nhẹ nhõm: "Có điều tra được ra là ai làm không?"
"Một thế lực xã hội đen ở Los Angeless, mấy năm nay mới bắt đầu lớn mạnh, nội bộ khá loạn, tạm thời không rõ động cơ nhưng đã phái người theo dõi rồi." Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch khẽ gật đầu, vẻ mặt có hơi hoang mang.
Lục Đình Kiêu thấy vậy bèn đưa tay ôm cô vào lòng: "Đừng buồn."
"Em không sao…"
Mặc dù cuối cùng đã chứng minh người phản bội cô là Tiểu Đào nhưng cô vẫn không hối hận vì lúc trước đã tin tưởng cô bé ấy.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, nhanh chóng khôi phục lại: "Mặc dù nói là một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng nhưng cũng không thể chỉ vì trải qua một lần liền từ chối hết tất cả. Anh xem, không phải ba chúng ta là ví dụ tốt nhất à? Vì thế, em vẫn muốn nói cho chị Thiên Tâm biết!"
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái rực rỡ như ánh nắng mai, không bị ảnh hưởng tâm trạng chút nào thì khuôn mặt cũng trở nên diu dàng: "Ừ, vợ nói có lý."
Ninh Tịch lập tức được nịnh hớn ha hớn hở, "Đúng không đúng không!"