Nghe thế, Ninh Tịch cũng sững sờ cô nhanh chóng nhớ lại ân oán của mẹ Vân Thâm, là Vân Lam và Lục Sùng Sơn.
Chẳng lẽ... năm đó mẹ của Vân Thâm với Lục Sùng Sơn cũng có mối quan hệ y như vậy... bà ấy cũng bị gia chủ của Vân gia phái đi ám sát người của Lục gia, chỉ có điều mục tiêu của bà ấy là Lục Sùng Sơn!
"Cá nhỏ, cô thông minh hơn người đàn bà ngu ngốc kia nhiều lắm..."
Vân Thâm như cười như không mà liếc qua Lục Đình Kiêu: "Người đàn bà ngu ngốc kia dâng hiến thân thể, dâng hiến trái tim rồi dâng luôn cả mạng! Còn cô, lại muốn mạng của tất cả mọi người! Lúc trước, tôi cứ luôn không rõ rốt cuộc là kẻ nào đã diệt cả Vân gia, cứ tưởng xa tận chân trời, hóa ra lại gần ngay trước mắt... Hóa ra, chính là cô... đám người Vân gia kia là do cô hạ độc chết đúng không?"
Nghe đến đây thì Ninh Tịch cũng đã hiểu rõ, khó trách tại sao Vân Thâm lại biết loại độc này...
Còn có người đàn bà ngu ngốc trong miệng Vân Thâm e là chỉ người mẹ Vân Lam của anh ta?
Năm đó, xem ra Vân Lam đã yêu Lục Sùng Sơn thật lòng, nếu không thì bà cũng sẽ không sinh ra Vân Thâm...
Nhưng, Lục Sùng Sơn lại là gia chủ của Lục gia và cũng là loại người có thể hi sinh mọi thứ vì lợi ích của gia tộc. Cho nên, một khi ông phát hiện ra thân phận của Vân Lam...
Chuỗi bi kịch sau đó cũng dễ dàng tưởng tượng ra được.
Annie không phủ nhận một câu nào, chỉ là... ánh mắt nhìn Vân Thâm lại càng thêm lạnh lùng: "Anh đã từ bỏ tín ngưỡng của anh!!!"
Vân Thâm nghe vậy thì cười ra tiếng: "Ha ha ha... tín ngưỡng? Tín ngưỡng của tôi là cái gì? Chẳng lẽ cũng giống cô, giết sạch những kẻ có liên quan đến chuyện năm đó sao?"
Quả thật, đã có lúc Vân Thâm cũng giống như Annie. Cho dù biết rõ sự thật mẹ mình chết trên tay chính ông ngoại của mình, là bị chính cha mình coi thành nỗi sỉ nhục của cả gia tộc mà giết chết.
Nhưng mà, chờ đến khi anh ta tích đủ thực lực để báo thù thì lại phát hiện ra Vân gia đã bị người ta diệt sạch chỉ trong một đêm. Từ đó chuyện giết chết Lục Sùng Sơn, phá hủy Lục gia trở thành lẽ sống của anh... cho đến khi...
Vân Thâm có chút thảng thốt lướt nhìn qua cô gái đang đứng cạnh Lục Đình Kiêu... nhưng, nó cũng chỉ là một cái lướt qua nhanh như chớp mắt mà thôi.
Vân Thâm thu mắt lại rồi nhìn về phía Annie nói: "Lúc trước cô ẩn núp bên cạnh tôi là để giúp tôi, là vì chúng ta có chung một kẻ địch! Nhưng hiện giờ, tôi lại hợp tác với kẻ thù cho nên cô liền chuyển hướng qua Kiều Dịch?"
Đường Lãng nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ kẻ cứu Kiều Dịch chính là Annie?"
Lúc này, Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu đứng cạnh đã nghe đến ngu người.
Có chết họ cũng không ngờ được chuyện của Tiểu Bảo năm đó lại có nguyên nhân sâu xa đến vậy, thậm chí là ân oán suốt hai đời.
Lúc này, trong phòng bệnh đột ngột vang lên tiếng còi cảnh báo, cô y tá trực trong đó hoảng hốt xông ra: "Không xong rồi, bệnh nhân lên cơn sốc! Tôi đi gọi bác sĩ tới!"
"Tiểu Bảo!!!" Ninh Tịch lập tức biến sắc, nhanh chóng vọt vào phòng bệnh cùng với Lục Đình Kiêu.
"Mặc kệ thế nào! Lấy được thuốc giải trước đã rồi nói sau!" Hai con mắt của Đường Lãng ngập tràn sát ý nhìn chằm chằm vào Annie: "Tôi mặc kệ cô có lí do gì, có ân oán gì thì cũng quang minh chính đại mà đấu một trận đi! Dùng cách thấp kém như thế hành hạ một đứa bé thì có phải là đàn ông chân chính không!"
Đường Lãng nói xong mới phát hiện Annie cũng chẳng phải đàn ông, cơ mà lúc này anh ta đã không lo được nhiều chuyện như vậy nên cũng chỉ đành nói tiếp: "Giao thuốc giải ra ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Annie nghe thế thì cười khẽ một tiếng: "Không biết anh... định không khách khí với tôi thế nào?"