[Thay vì để ý đến sự phản bội và ác ý của người khác, không bằng hãy giữ vững sự tự tôn của bạn. Những thứ đó sẽ không giết chết chúng ta mà chỉ khiến chúng ta càng thêm mạnh mẽ mà thôi!]
Cú đêm trên weibo nhiều lắm thế nên bình luận và lượt thích status này của cô không ngừng tăng lên.
5 phút sau khi up status, Giang Mục Dã cũng share lại kèm theo một câu chẳng mặn chẳng nhạt, chung chung mang hàm ý cổ vũ.
Các fan lập tức kích động kêu gào, couple này ở ngoài đời thực lại cùng đầu quân vào một công ty quản lý kìa, đây chẳng phải sẽ càng có cơ hội xảy ra cái gì gì đó sao?
Điều khiến Ninh Tịch ngạc nhiên là, bình luận dưới cái status của cô này ngoại trừ ủng hộ, quan tâm cô, phỏng đoán chuyện cô và Giang Mục Dã thì còn có một bình luận được đẩy lên top comment:
[Nữ Thần, Nữ Thần! Lần trước nhìn thấy Lục Đình Kiêu share post của chị! Chị ở Thịnh Thế đã từng gặp boss chưa? Từng nói chuyện với boss chưa? Anh ấy đẹp trai không? Đẹp không! Cầu lộ ảnh! Cầu phúc lợi!]
Ninh Tịch đầu đầy vạch đen: “Tôi đã gặp Lục đại boss chưa ấy hả? Nói nhảm, đương nhiên là gặp rồi! Còn đang nằm cạnh đây này! Mấy người ngu ngốc cầu hình ấy hả? Cái này thì nghỉ nhé! Nam thần đương nhiên là phải giấu riêng cho mình rồi…”
Ninh Tịch vừa lầm bầm vừa lướt tiếp, cuối cùng càng lướt càng tỉnh.
Ài, quả nhiên là không nên lướt weibo vào cái lúc mất ngủ.
Cái mà cô cần bây giờ chắc là một quyển toán cao cấp1 mới đúng!
1 Toán cao cấp: thứ ngôn ngữ còn đáng sợ hơn cả toán cấp 3.
Đang buồn bực thì điện thoại đột nhiên rung lên báo có người gọi đến - là Giang Mục Dã, may mà vừa nãy cô để im lặng.
Ninh Tịch nhỏ giọng nghe điện thoại: “A lô, cái gì đấy?”
“Cái này tôi phải hỏi bà mới đúng, nửa đêm nửa hôm không ngủ còn làm cái gì đấy?”
Ninh Tịch trợn mắt: “Trả lại nguyên câu này cho ông đấy!”
“Sao bà nói chuyện bé thế?” Giang Mục Dã nghi ngờ hỏi.
“Nửa đêm nửa hôm, ông còn muốn tôi ầm ầm lên với ông à?”
“Không đúng!” Giang Mục Dã ngữ khí như Sherlock Holmes, đoán chắc nịch.
Ninh Tịch nghe thế khẽ chửi thầm một tiếng sau đó nói với giọng rất chính trực: “Tôi ngủ với bánh bao nhỏ đấy thì sao? Ông có cần kinh ngạc đến thế không?”
“Thật à?”
Ninh Tịch đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết chặt, tí nữa thì giật bắn vội nói: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ nằm bên cạnh tôi còn có thể là Lục Đình Kiêu được à? Ông có mắc bệnh hoang tưởng không đấy!”
Giang Mục Dã bĩu môi cũng cảm thấy mình đang nghĩ nhiều: “Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi mà!”
“Đúng rồi….” Ninh Tịch đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói: “Chuyện của nhà ông ra sao rồi?”
Giang Mục Dã trầm mặc một lát rồi mới đáp: “Cũng hòm hòm rồi, tối hôm qua sau khi tôi gặp bà bên đầu tư bên kia vốn sống chết không chịu đồng ý giờ lại đột nhiên nhả ra rồi, thật đúng là trùng hợp quá cơ!”
Ẩn ý là Lục Đình Kiêu đã đoán được gì đó.
“Thế thì tốt.” Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm: “Ngày mai rảnh không?”
Giang Mục Dã "hừ" một cái: “Làm gì? Tôi bận lắm!”
“Ồ, thế thì thôi vậy!” Ninh Tịch định cúp điện thoại.
“Từ từ đã, ngày mai vừa khéo có thời gian rảnh, bà định làm gì?” Giang Mục Dã vội hỏi.
Ninh Tịch thong thả nói: “Ngày mai lập thu rồi, thời tiết đẹp lại đúng lúc không phải quay phim, có muốn ra ngoài lượn một vòng không?”
“Cái gì?” Thoáng cái Giang Mục Dã như bị điểm huyệt dù sao thì từ khi về nước đến nay cái con nhỏ này vẫn tránh mình như tránh tà cơ mà: “Bà... bà lại có âm mưu gì thế?”
“Bói đâu ra lắm vấn đề thế, có đi hay không nào!”
“Đi!”