Ninh Tịch vốn đang định hỏi cho rõ ràng, nhưng lúc này có một chú tiểu chạy đến nhắc Huyền Tịnh, pháp hội sắp bắt đầu rồi.
Huyền Tịnh hình như cũng không có ý định giải thích, cứ thế mà chào tạm biệt cô và Tịch Thế Khanh rồi đi mất.
Ninh Tịch đành quay sang hỏi Tịch Thế Khanh bằng một khuôn mặt ngu đần: "Anh Tịch, anh khá là hiểu Đại sư, anh xem ông ấy vẽ cho tôi một đóa hoa thế là có nghĩa gì?"
Tịch Thế Khanh cầm lấy tờ giấy, cẩn thận ngắm nghía một hồi nhưng cũng không đoán được như thế nào: "Tâm tư của Phương trượng tôi cũng không có cách nào phỏng đoán."
Tịch Thế Khanh nói rồi nhìn cô với ánh mắt có hơi ngạc nhiên: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới hỏi Đại sư những câu tương tự nhưng ngài ấy chỉ thường trả lời một câu "Tất cả đều tự có duyên pháp" không ngờ lần này ngài ấy lại tự tay phê cho cô."
Khóe miệng của Ninh Tịch cứng đờ, nhỏ giọng đáp: "Nghe anh nói như thế... tuy rằng cảm thấy rất vinh hạnh nhưng mà đóa hoa này cũng thật khó hiểu quá đi mất… thôi, để sau rồi từ từ nghĩ vậy!"
Lúc rời khỏi đại điện, Tịch Thế Khanh quay người nhìn chăm chăm vào tượng phật trong đại điện rất lâu.
Ninh Tịch đặt tay lên vai của Tịch Thế Khanh, xoay anh ta lại không cho nhìn nữa: "Ài, đừng có nhìn nữa mà, làm hòa thượng thì có gì hay? Cả ngày đều phải tụng kinh niệm phật, không được uống rượu, không được ăn thịt! Hôm nào đấy tôi mời anh uống rượu, dẫn đi ăn thịt, đưa anh đi chơi xả láng luôn, đảm bảo sau này anh không muốn đi tu nữa cho mà xem! Tôi bảo này, cuộc sống không thể chêu trọc gái thì khác gì cá mắc cạn…"
Ninh Tịch vắt hết óc, thao thao bất tuyệt nói về những ưu điểm của việc không xuất gia, cuối cùng thì Tịch Thế Khanh cũng không nhìn tượng phật nữa mà quay sang nhìn cô, đôi mắt trong suốt không có bất cứ thứ gì, ngoại trừ... bóng dáng của cô.
Vật lộn cả nửa ngày trời, Ninh Tịch cũng coi như là không phụ sự ủy thác đưa Tịch Thế Khanh bình an quay về.
Lúc đó, Tịch phu nhân đang không ngừng khóc lóc, bà chẳng còn mong chờ gì việc con trai bà sẽ thay đổi quyết định nữa rồi.
Tịch lão gia cũng buồn rười rượi.
Tịch lão gia tử tuy không nói gì nhưng áp lực cũng rất lớn, dù sao chuyện cháu nội mình thích phật học cũng có phần là do bị ảnh hưởng một cách vô thức từ ông.
"Sao mà lâu thế nhỉ…" Ninh lão gia tử bất an ngó ra ngó vào cả buổi.
Tịch lão gia tử lại thở dài một tiếng: "Lão Ninh, gọi tiểu Tịch về đi thôi, bọn tôi lại nghĩ cách khác vậy."
"Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế này thì có thể nghĩ ra cách nào khác đây?" Tịch phu nhân nhìn đồng hồ: "Còn nửa tiếng nữa là Khanh Khanh phải xuống tóc rồi!"
Dứt lời lại càng khóc tợn: "Nếu như Khanh Khanh của con đi tu thật, con cũng sẽ cắt tóc đi làm ni cô!"
Tịch lão gia nghe thế thì phát hoảng: "Bà… bà đang nói vớ nói vẩn cái gì thế! Đúng là hồ đồ mà!"
"Tôi hồ đồ gì! Con trai đi tu rồi, tôi còn cái gì mà luyến tiếc nữa chứ!"
"Vậy Thế Hiên với tôi thì sao?"
...
Cả nhà đang u buồn thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đi từ đầu hành lang tiến về phía này.
Là Ninh Tịch quay về.
Tịch phu nhân đang định tiến lên an ủi Ninh Tịch mấy câu, bảo cô không cần quá để ý nhưng không ngờ ngay sau đó bà lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi theo sát sau lưng Ninh Tịch.
Đó là con trai bảo bối của bà!
Vẻ mặt của Tịch phu nhân sững sờ rồi tiếp sau đó là kinh ngạc, bà run rẩy nói: "Khanh Khanh…"
"Thế Khanh..."
Ba người nhà họ Tịch nhìn thấy Tịch Thế Khanh đều vừa kinh ngạc lại vui mừng nhưng trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm, lẽ nào trước khi xuống tóc nó đến gặp mặt mình lần cuối?
Mãi cho đến khi Tịch Thế Khanh đi đến trước mắt bọn họ, gọi từng người một: "Ba, mẹ, ông nội, ông Ninh…"
Không còn là thí chủ này, thí chủ nọ nữa rồi!