Lúc chuẩn bị lên xe đi về, nhìn con gấu to đùng kia, Ninh Tịch sững người.
"Ờ... lúc giáo viên trong trường dùng con gấu này làm giải thưởng, không nghĩ tới việc chúng ta sẽ cầm nó về kiểu gì à?"
Nhìn cái size này, chắc chắn không nhét được vào xe rồi, cốp xe cũng không để vừa...
Cuối cùng vẫn chỉ có Lục Đình Kiêu nghĩ ra cách: "Buộc lên nóc xe vậy."
Thế là một nhà ba người lái xe về cùng một chú gấu nấp trên nóc xe, trông phong cách vô cùng...
Trên xe.
"Sau này không được kích động như vậy nữa, chuyện này nên để đàn ông giải quyết, biết chưa?" Lục Đình Kiêu khuyên bảo hết nước hết cái.
Nói nhẹ thì sợ cô nghe tai này ra tai kia, nói nặng thì chính mình lại không nỡ, cảm giác đúng là còn mệt hơn cả dạy con.
"Em biết anh nhất định có cách giải quyết, nhưng là... em nghĩ tới nghĩ lui vẫn sợ Tiểu Bảo nhà mình sẽ bị bắt nạt ở trường nên đành diệt hết một lần. Dù gì chúng ta đâu thể kè kè mãi bên Tiểu Bảo được, thế nên lần này một cước của em coi như là giết gà dọa khỉ đi! Hơn nữa còn là trừ hại cho mọi người nữa! Tốt biết bao!" Ninh Tịch càng nói càng thấy mình đánh tên kia là quá đúng.
Lục Đình Kiêu đang lái xe, nhìn cô trong gương chiếu hậu: "Không phải là vì em muốn đánh nhau cho đã à?"
"Sao lại thế được!" Ninh Tịch lắc đầu thật mạnh, nhưng rõ ràng là có chút chột dạ...
Mấy ngày nay vì chân bị thương nên cô quả thật có hơi bị kìm nén quá mức, tự dưng có cơ hội giải tỏa tốt thế, sao mà kiềm chế được!
Thấy Tiểu Bảo cứ nhìn mãi ra ngoài, Ninh Tịch buồn cười an ủi: "Con yên tâm, buộc chặt lắm, không rơi xuống được đâu!"
Vì Tiểu Bảo không nỡ cởi đồ trên người mình ra, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu cũng không thay đồ, dung túng cho nhóc con vui hơn một chút.
Thế nên, Ninh Tịch nhìn sói xám đang chuyên chú lái xe phía trước, mấy lần không nhịn được bật cười.
"Phải rồi Lục Đình Kiêu, mình có nên dạy Tiểu Bảo chút quyền cước không? Dù sao chúng ta đâu thể lúc nào cũng ở bên thằng bé được!" Ninh Tịch đắn đo một hồi rồi mới nói ra suy nghĩ của mình.
Về chuyện này, Lục Đình Kiêu sớm đã nghĩ tới rồi, chỉ là khi ấy anh nghĩ rất nhiều nhưng đều không thực hiện được, tất cả là tại vì Tiểu Bảo không chịu phối hợp.
Lục Đình Kiêu: "Em dạy à?"
Ninh Tịch vội lắc đầu: "Sao em dạy được! Nhiều nhất em cũng chỉ có thể dạy được Tiểu Bảo mấy thứ để rèn luyện thân thể như Ngũ Cầm Hí thôi, những cái khác em toàn học nửa mùa, nếu Tiểu Bảo muốn học, vậy phải học cho tử tế. Để em dạy chắc dạy hư thằng bé quá, thế nên nhất định phải tìm một sư phụ tốt mới được! Chỉ là... Nhất thời em vẫn chưa chọn được ra người thích hợp thôi!"
Lục Đình Kiêu hơi suy ngẫm một chút, sau đó nói ra một cái tên: "Đường Lãng."
Nghe thấy cái tên này Ninh Tịch suýt bị sặc cả nước bọt: "Đường... Đường Lãng?"
Khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra, suýt nữa cô quên hỏi một chuyện quan trọng, Nhị sư huynh rốt cuộc vì sao lại ở bên Lục Đình Kiêu...
Nếu Đường Lãng đã là người của anh rồi, vậy Lục Đình Kiêu có phải đã biết được... một số chuyện về cô rồi không?
"Ừm."
"Giờ huynh ấy vẫn đang ở cạnh anh làm việc à? Thật ra em vẫn luôn muốn hỏi... Rốt cuộc anh làm thế nào mà lôi huynh ấy về được vậy... đúng là quá thần kì..."
Tới giờ nghĩ lại cô vẫn thấy kinh ngạc, không ngờ mình với Nhị sư huynh lại gặp lại nhau trong tình huống đó.
"Những chuyện này tới lúc đó em có thể hỏi cậu ta, trước mắt cậu ta vẫn đang làm việc cho tập đoàn Lục thị."
Ninh Tịch nhất thời kinh ngạc: "Gì cơ? Huynh ấy vào tập đoàn Lục thị rồi á??? Vậy huynh ấy, huynh ấy... huynh ấy làm chức vụ gì?"
"Trình Phong đã sắp xếp cho cậu ta rồi, chắc là ở bộ phận bảo an."
"Thật khó mà tưởng tượng được..." -- dáng vẻ của một kẻ thích lang thang đây đó như Nhị sư huynh khi phải làm bảo vệ giờ hành chính từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều…