Bình thường khi Dương Thi Nhu tan làm, Nghiêm Quân Hạo đều sẽ đến đón cô ta. Cho nên, lúc Lục Cảnh Lễ tỏ ý muốn đưa cô ta về nhà, Dương Thi Nhu đương nhiên là từ chối ngay lập tức, cô ta nói rằng mình còn hẹn với bạn thân, không thể để bạn thân chờ được.
Thế nên, Lục Cảnh Lễ liền về trước.
Thực tế là, Lục Cảnh Lễ căn bản không đi mà đứng đợi trong một góc tối.
Rất nhanh sau đó, một chiếc Porsche xuất hiện trong bãi đỗ xe.
Nghiêm Quân Hạo xuống xe, như thường lệ bước đến đón Dương Thi Nhu rồi thương yêu hôn lên môi cô ta: "Làm việc có mệt không?"
"Lục Cảnh Lễ! Đến lượt anh xuất hiện rồi đó! Cảnh này phải diễn xuất bằng ánh mắt, nhất định phải cực kì cực kì cực kì khiếp sợ cộng thêm đau khổ không thể tin nổi như đã thất tình, khoa trương một chút cũng không thành vấn đề! Biết chưa?" Ninh Tịch dặn đi dặn lại.
Mép Lục Cảnh Lễ giần giật, khinh thường liếc cô một cái: "Sao cô không chuyển nghề sang làm đạo diễn đi?"
"Bởi vì tôi sợ gặp phải toàn diễn viên như anh, tôi sẽ bị tức chết!!!"
"Cô! Ông đây rõ ràng diễn rất tốt đấy, được chưa?"
"Được rồi, được rồi, được rồi, lần đầu tiên đã là rất tuyệt rồi! Mau đi đi! Bọn họ sắp hôn xong đến nơi rồi kìa!" Ninh Tịch vội vàng đẩy anh ta ra ngoài.
Con hàng này diễn tốt mới là lạ!
Rõ ràng là đã yêu không biết bao nhiêu lần, kết quả là chẳng có tí kinh nghiệm về mối tình đầu nào, hoàn toàn không để tâm! Người thông minh chỉ cần nhìn là biết anh ta đang chơi đùa!
Chẳng trách các cô gái chỉ muốn đè anh ta!
Lục Cảnh Lễ làm theo đúng kịch bản, "Cạch" một cái, chìa khóa xe cầm trên tay rơi xuống đất, sau đó nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ không thể nào tin được…
Dáng vẻ đau khổ bởi vừa mới cho rằng mình gặp được tình yêu đích thực, kết quả lại phát hiện ra tình yêu đích thực của mình đã có người thương.
Sau khi nhìn thấy Lục Cảnh Lễ, mặt Dương Thi Nhu thoáng cái đã tái mét, hiển nhiên là không nghĩ đến Lục Cảnh Lễ đã đi rồi mà lại quay lại…
"Má nó chớ! Tôi bảo anh khoa trương nhưng không bảo anh khoa trương đến mức này, mắt trợn to quá rồi, biểu cảm của anh không đủ chân thực, đừng có đứng đực ra đó nữa! Sẽ bị bọn họ phát hiện ra mất, quay người đi luôn đi!" Ninh Tịch giục.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Lên xe, Lục Cảnh Lễ nằm bò trên ghế sau, mệt như chó chết: "Đóng kịch thật sự quá khó, quá khó, cảm giác cả người sắp kiệt sức đến nơi…"
"Đương nhiên rồi, đây cũng là chuyện yêu cầu kĩ năng cả đấy."
"Ngày mai tôi còn phải làm gì nữa?"
"Đã xong xuôi hết rồi, ngày mai anh không cần phải làm gì cả, cứ mặc kệ cô ta. Hôm sau nữa chúng ta còn một cảnh cuối cùng là có thể đóng máy rồi!"
"Cảm ơn đạo diễn Ninh~!"
"Ngoan, lát nữa thêm cho anh cái đùi gà vào hộp cơm!"
...
Tối đến, lúc Ninh Tịch trở về chung cư, vừa mới dừng xe không ngờ lại nhìn thấy hai người quen.
Hai kẻ đang thân mật dựa vào nhau kia… hình như là Ninh Tuyết Lạc và Tô Diễn?
Ninh Tuyết Lạc căn bản rất ít khi ở lại căn hộ ở Châu Giang Đế Cảnh, cộng thêm việc sau khi History nổi tiếng thì cô ta lập tức mua một căn biệt thự. Thế nên, lại càng ít khi quay về đây, không ngờ hôm nay thế mà lại đụng phải.
"Tô Diễn, ba em nói, đợi tuần lễ thời trang lần này kết thúc, ba em sẽ nhân cơ hội này nhắc đến chuyện để em vào công ty với ông nội em. Lần trước lúc ba nói ông đã không vui rồi, lần này lại nhắc đến nữa... liệu ông có tức hơn nữa không, dù sao ông nội hình như vẫn đang đợi chị em về…" Ninh Tuyết Lạc vẻ mặt đầy khó xử hỏi.
"Sao có thể thế được, ông nhìn thấy em ưu tú như vậy, nhất định sẽ thay đổi ý định thôi!"
Ninh Tuyết Lạc khẽ thở dài một tiếng: "Thực ra thì, em không muốn đi lắm, dù sao thân phận của em cũng khó xử, nhưng mà, em thực sự không nhẫn tâm từ chối ba, trước đây em đã từ chối ba rất nhiều lần rồi... em sợ ba sẽ thất vọng. Hơn nữa, em cũng thật sự rất muốn chia sẻ gánh nặng cho ba và ông nội, nhưng mà…"