Chí Vào đoàn làm phim không? Hay Thạch Tiêu chẳng hạn?" Trình Phong dè dặt hỏi.
f B OSS, có cần sắp đặt cho Hùng
"Không cần."
Trình Phong nơm nớm lo sợ thăm dò hồi lâu, kết quả là Boss chỉ quăng cho cậu ta hai chữ rồi cúp máy luôn.
Chẳng lẽ là vì bộ phim này không có nhiều cảnh nguy hiến?
Không đúng nha... với tính của Boss mà nói, cho dù chỉ có một cảnh nguy hiếm thôi, chắc chắn cũng sẽ không coi thường...
"Trợ lý Trình, thế nào? Thế nào rồi?" "Bossbảo thế nào? Em đi hay Hùng Chí đi?"
Thấy Trình Phong cúp điện thoại, Hùng Chí và Thạch Tiêu vội chum đầu vào hỏi.
Trình Phong nhìn cả hai người: "Ai cũng không đi, Boss không có ý đê hai người đên đó."
Nghe đến đấy, Hùng Chí và Thạch Tiêu đưa mắt nhìn nhau một cái, thoáng cái sắc mặt thay đổi.
"Trợ lý Trình, anh chắc chắn chứ?" "Tại sao thế?"
Trình Phong có chút bất lực: "Hai đứa chúng mày. Thạch Tiêu, lúc đầu Boss giao trách nhiệm cho cậu, cậu từ chối không nhận. Hùng Chí, cậu tự ý rời bỏ vị trí thì thôi, đã thể lại còn đẩy Tịch tiểu thư vào hoàn cảnh nguy hiểm! Các cậu cho rằng với tính cách của Boss thì còn có thể dùng các cậu lần thứ hai nữa sao? Hai cậu bỏ ý nghĩ đó đi cho tôi, đừng có nghĩ đến nó nữa, rất có khả năng Boss đã phái người khác đến bảo vệ cô ấy r6i!"
"Sao thể được! Tôi đã cố ý đi thăm dò rồi! Căn bản là chắng có người nào được cử qua đó cả!" Thạch Tiêu kích động nói.
"Chẳng lẽ là người của Ám Bộ? Có phải chúng ta đã hoàn toàn bị Boss vứt bỏ rồi không..." Gương mặt to lớn của Hùng Chí tràn ngập thất vọng.
Trình Phong lắc lắc đầu: "Đã chỉ cho các cậu con đường sáng từ sớm mà các cậu không đi, bây giờ còn trách được ai? Nhưng mà đừng lo lắng, chuyện không nghiêm trọng đến mức đó đâu, chẳng qua chỉ là BOSS sẽ không giao nhiệm Vụ gì quá quan trọng cho các cậu mà thôi."
"Thế mà còn không nghiêm trọng!!!" Thạch Tiêu hai mắt đỏ cạch, gào lên.
Giờ cậu ta đã hối hận đến mức xanh ruột rồi!
Cậu ta đã từng là thuộc hạ mà Boss coi trọng nhất, ngay cả nhiệm vụ bảo vệ bà chủ Boss cũng tín nhiệm mà giao cho cậu ta, thể nhưng cậu ta lại bị chính sự kiêu ngạo cuồng Vọng của mình hủy hoại...
Châu Giang Đế Cảnh
Về đến nhà, Ninh Tịch chuẩn bị đánh một giấc thì đột nhiên điện thoại rung lên.
Vừa nhìn một cái, vẻ mặt của cô liền thay đổi!
Người gửi tin nhắn là Đường Dạ.
Sau khi từ Dibu trở về, bên đó cũng chẳng có tin tức gì nữa, thê nên cô cũng sắp quên luôn chuyện này đên nơi rôi...
Bây giờ Đại sư huynh gửi tin nhắn cho cô là có ý gì đây?
Trực giác của Ninh Tịch mách bảo, đây chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Tin nhắn lần trước là để làm nhiệm vụ cầu hôn - cấp S, lần đó suýt nữa thì khiến cô sợ gân chêt...
Nhưng mà, những chuyện như thế này, trốn tránh cũng không thế giải quyết được gì.
Vẻ mặt cô tràn đầy nặng nề, giằng co một lúc lâu, cuối cùng Ninh Tịch cũng mở tin nhắn đó ra đọc.
Trên màn hình chỉ có một dòng chữ: "Quán rượu số 8, nửa tiếng sau gặp."
Chỉ có một địa điểm, đơn giản đến mức kì quái. Cơ mà vẫn là phong cách thường ngày của Đường Dạ, hoàn toàn không để người khác có cơ hội để từ chối.
Nửa đêm nửa hôm, Đại sư huynh hẹn cô ra quán rượu để làm gì?
Ninh Tịch đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng một lúc lâu, rồi mới nhắn lại cho Đường Dạ: [Có chuyện gì thê?]
[Mau tới.]
Đường Dạ chỉ trả lời lại bằng mấy chữ đơn giản.
Mọe! Không thể nói trước là có chuyện gì được à, để cô còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ. Không thì lại giống như lần trước, bị dọa cho sợ gần chết?
Ninh Tịch tức giận nhắn lại: [Huynh nói có chuyện gì trước đi đã!]
Kết quả là, màn hình hiện lên dòng chữ: [Tin nhắn của bạn gửi đi không thành công.]
"Fuck!" Cô quên béng mất là Đường Dạ chi cấp cho cô quyền được gửi một tin nhắn mỗi ngày.
Mợnó chứ! Tức chết mất thôi!
Ninh Tịch bực bội vò đầu bứt tai, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn đồ đạc ra ngoài, trước khi đi còn cầm theo khẩu súng mà Lục Đình Kiêu tặng cho cô.