Quản lý nghe vậy thì vội vã nhìn quanh một vòng nhưng lại chẳng thấy người đâu: "Bà chủ có nói cô ấy đã tới cửa hàng rồi, để tôi gọi thử xem... A! Bà chủ! Cô đang ở chỗ này à!"
Đang chuẩn bị gọi thì người quản lý lại đặt di động xuống, mắt nhìn thẳng về phía Ninh Tịch đang ngồi nghỉ rồi vội vàng nói: "Bà chủ, tất cả những mẫu cô cần đều đã lấy tới rồi, cô xem kiểm tra một chút! À đúng rồi, còn có... vị Lục tiểu thư này hình như có chuyện muốn đàm phán!"
Quản lý nói xong cũng không quên giúp Lục Hân Nghiên giới thiệu một chút: "Lục tiểu thử, đây chính là bà chủ của chúng tôi, có chuyện gì cô cứ nói trực tiếp với cô ấy là được rồi!"
Cái gì?
Quản lý vừa dứt lời, không chỉ Lục Hân Nghiên mà cả Quan Tử Dao với Nhan Như Ý đều kinh ngạc.
Quản lý này có ý gì?
Bà chủ của bọn họ là... Ninh Tịch?
"Không phải... chờ chờ đã... quản lý, anh nói cái gì? Ý của anh là, cô gái kia chính là bà chủ của mấy người?"
"Đúng vậy..." Quản lý thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lục Hân Nghiên còn cho rằng cô ta biểu hiện như vậy vì thấy Ninh Tịch còn trẻ đẹp như thế.
Thành thật mà nói thì lần đầu tiên thấy bà chủ nhà mình anh ta còn kinh hãi nửa ngày nữa là!
Vì thế vị quản lý rất tri kỉ mà mỉm cười giải thích: "Bình thường thì bà chủ của chúng tôi không thích rêu rao, chưa kể công việc của cô ấy rất bận cho nên rất ít người có thể gặp được! Lục tiểu thư tới thật đúng lúc, vừa vặn ngày hôm nay bà chủ đến cửa hàng chính lấy hàng chứ không ngay cả chúng tôi cũng ít khi gặp được cô ấy lắm!"
Ninh Tịch là bà chủ của Tắc Linh....
Cô ta ngồi mãi không rời đi là vì đến lấy hàng....
Nghe lời nói của quản Lý, vẻ mặt Lục Hân Nghiên lúc trắng lúc xanh, màu sắc biến đổi cứ như đèn kéo quân.
Nhan Như Ý vốn cho rằng Ninh Tịch tới đây là vì mình thì bây giờ sắc mặt cũng vô cùng lúng túng. Nhiều hơn chính là bất ngờ, không ngờ nhãn hiệu ngay cả bà cũng cảm thấy thích lại là của cô gái này.
Quan Tử Dao âm thầm nhíu chặt lông mày, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Lúc nãy cô ta nghe được Ninh Tịch dường như nói "Mạc thiếu" trong lúc nói chuyện điện thoại, chẳng lẽ vừa nãy Mạc Lăng Thiên gọi điện cho cô ta?
Khó trách ngay cả Mạc Lăng Thiên cũng không thể giải quyết được, ai có thể nghĩ bà chủ của Tắc Linh lại là Ninh Tịch chứ....
Cứ cho là cô ta có cảnh giác, có ngàn phòng vạn phòng cũng không nghĩ đến kết quả sẽ là như thế này!
"Không ngờ cô Ninh lại là bà chủ của Tắc Linh, đúng là tuổi trẻ tài cao!" Quan Tử Dao mở miệng nói.
"Quan tiểu thư khách sáo quá, mời ba vị cứ từ từ chọn lựa. Còn chuyện của Lục tiểu thư thì tôi tin tưởng giám đốc Kiều đã nói rõ với cô rồi."
Ninh Tịch nói xong liền tiếp tục đi làm chuyện của mình, nhưng sau lưng lại truyền tới tiếng quát tháo của Lục Hân Nghiên: "Ninh Tịch, cô đứng lại cho tôi! Hóa ra là cô! Là cô cố ý không để tôi làm đại lý đúng không! Rõ ràng cô đang dùng việc công báo thù riêng!"
Ninh Tịch vốn không muốn để ý tới, nhưng mà có nhiều nhân viên đang ở đây như vậy thì cô nhất định phải tỏ rõ thái độ.
Vì vậy Ninh Tịch xoay lưng nhìn về phía Lục Hân Nghiên nói: "Lục tiểu thư, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, nếu như sau lưng cô không có cái danh em họ Lục Đình Kiêu chống đỡ thì cô nghĩ với cái lý lịch thất bại ê chề của cô thì đối phương sẽ đồng ý hợp tác với cô sao?"
Nếu như sau lưng không có cái danh em họ Lục Đình Kiêu, không có bối cảnh của Lục gia...
"Tôi..." Lục Hân Nghiên nhất thời không có cách nào phản bác lại.
"Hiện nay Tắc Linh mới chỉ bắt đầu bước vào nề nếp của nó, xin lỗi, tôi không thể đưa nó cho Lục tiểu thư luyện tay được."