Hồ Lăng thơ thẩn men theo con đường nhỏ cạnh bệnh viện không mục đích.
Triệu Lộ Đông: “Xe ở phía sau kìa, không đi hả?”
Bóng cây loang lổ trên mặt đất, cứ như lớp vẩy cá vàng dưới mặt nước.
Hồ Lăng nghe như không nghe, ủ rủ tiu nghỉu.
Có lúc con người sẽ kỳ lạ như thế đấy, lúc do dự không quyết thì nghĩ gì cũng thấy hỏng cả, một khi bỏ lỡ rồi, thì nghĩ gì cũng thấy tốt.
Hồ Lăng vừa bắt đầu đa cảm, thì càng ngày càng đắm chìm vào đó, không chú ý đến việc có người đi theo ở đằng sau. Đi vào con ngỏ vắng lặng hơn, tiếng bước chân của người lén lút đi đằng sau mới trở nên rõ ràng.
Hồ Lăng quay đầu, Triệu Lộ Đông cũng từ từ dừng lại, đứng ở nơi cách cô tầm mười mét.
Giọng điệu Hồ Lăng không tốt mấy: “Đi theo tôi làm gì?”
Triệu Lộ Đông: “Đi đứng không thèm nhìn đường, tôi sợ cô rớt xuống sông.”
Hồ Lăng nói: “Con đi theo tôi nữa là tôi báo cảnh sát nói anh bám đuôi đó!”
Triệu Lộ Đông cười lạnh: “Cô nhìn mặt mày của cô kìa, tôi bám đuôi cô còn chẳng bằng bám đuôi mấy con quỷ.”
Hồ Lăng do dự lôi điện thôi ra, vừa mở ra nhìn, thì đã bị dọa cho hết hồn.
Vốn dĩ hiệu quả qua camera trước đã vô cùng thảm thương rồi, thêm cả việc cô đang đau lòng nên mắt cũng ươn ướt, lớp trang điểm bị nhòe đi, đúng thật là bị hai tầng đả kích.
Bỗng dưng cô đỏ mặt, quay người đi. “Nhìn gì mà nhìn, đừng có nhìn nữa.”
Cô lấy khăn giấy ướt trong túi ra đứng bên đường lau mặt.
Triệu Lộ Đông nói: “Đi thôi, tôi biết gần đây có một quán ăn được lắm, ăn cơm trưa xong rồi về đi làm.”
Hồ Lăng nói: “Tôi không đói.”
Triệu Lộ Đông kéo dài giọng: “Tôi đói, được chưa?”
Anh đi trước một bước, Hồ Lăng lười lôi thôi với anh, đen mặt đi theo sau anh.
Mười phút sau, Hồ Lăng đứng ở trước cửa một cái tiệm đổ nát.
“Đây là “quán ăn được lắm” mà anh nói đó hả?”
Quy mô của quán này nhỏ, chen ở trong khu dân cư, ngay cả bảng hiệu cũng chẳng có, nhìn từ bên ngoài chẳng biết được là bán cái gì.
Triệu Lộ Đông: “Sao mà cô nhiều chuyện thế này.”
Anh đẩy cửa tiệm vào, bỗng chốc có một mùi hương ngọt ngấy bay đến.
Hồ Lăng có chút hiếu kỳ ló đầu vào nhìn.
Cô vẫn cứ luôn nghĩ rằng người như Triệu Lộ Đông chọn quán cơm, chắc là nếu không phải chọn quán chiên nướng thì cũng sẽ chọn những quán ăn ven đường nặng mùi, cô chẳng thể nào ngờ được rằng thế mà anh lại dẫn cô đến một tiệm đồ ngọt.
Anh ta còn có đam mê kiểu này à?
Nhìn thì có vẻ tiệm đồ ngọt này tư nhân hóa vô cùng, bên ngoài nhìn không ra, bên trong sạch sẽ chỉnh tề, trang trí cũng đến nơi đến chốn.
“Tiệm này mở bán cả ngày, tối đến cả đám Huyên Tử hay đặt ship ở chỗ này.” Triệu Lộ Đông gõ lên quầy thu ngân, “Ông chủ.” Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi đang làm bánh kem đi từ bên trong ra. Hồ Lăng chỉ đại ba bốn cái bánh kem nhỏ mà chủ tiệm giới thiệu, “Phiền anh cho mỗi loại thêm một cái.”
Từng khay bánh được bày lên bàn, tỏa ra mùi hương thơm ngọt, bánh kem xinh đẹp tinh xảo, mỗi một kiểu bánh đều được làm với hình dạng vô cùng đáng yêu.
Hồ Lăng lấy muỗng ăn một tiếng bánh, vào miệng là tan, bơ sữa tuyệt hảo.
Cô ăn liên tục vài miếng bánh, không thể không nói, có cảm giác như được chữa lành vậy. Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Lộ Đông ở đối diện – ôm lấy cánh tay, vắt chéo hai chân, nghiêng người, ngả đầu, rụt cổ, làm ổ trên ghế.
“…”
Nói thế nào nhỉ, ở chung với cái kẻ này, thì đừng có nghĩ đến bầu không khí gì cả.
Đây là tư thế tiêu chuẩn khi anh đi ra ngoài. Hồ Lăng thấy có rất nhiều người con trai vắt chéo hai chân nhìn khí chất lắm cơ, có người thì nho nhã lặng lẽ, cũng có người lông bông thời thượng nữa.
Nhưng Triệu Lộ Đông, mẹ nó anh có thù với cái tướng này.
Anh chẳng động miếng nào đến chỗ bánh ngọt ở trước mặt anh.
Hồ Lăng nói: “Anh không ăn à?”
Triệu Lộ Đông: “Cô ăn phần cô đi.”
Hồ Lăng: “Không phải khi nảy anh vừa mới bảo đói rồi à?”
Triệu Lộ Đông nhét một miếng vào miệng mang tính tượng trưng.
“Được rồi chứ gì, ăn đi.”
Cuối cùng Hồ Lăng cũng nhìn ra việc Triệu Lộ Đông không thích ăn đồ ngọt, rồi nói: “Anh không thích ăn thì đến đây làm gì hả?”
Triệu Lộ Đông: “Cho cô ăn đó, Huyên Tử nói mỗi lần tâm trạng con bé không tốt thì ăn bánh ngọt ở tiệm này là tốt lên.” Hồ Lăng nghe nói như vậy, lòng thầm có chút cảm động tí ti, ông chủ Triệu nói tiếp. “Không phải là tôi thấy cô bị đá ấy hả, giúp cô hồi phục ấy mà, lỡ như cô nghĩ không thông, tôi còn phải trả tiền bảo hiểm lao động cho cô.”
Hồ Lăng chọc muỗng qua.
“Này!” Triệu Lộ Đông lập tức trốn đi. “Cái này nhọn lắm đó, đừng có đùa chứ!”
Hồ Lăng trừng mắt nhìn anh.
“Anh nói chuyện cho rõ ràng, ai bị đá hả? Là tôi không đồng ý với cậu ấy!”
“Được rồi được rồi, cô ăn mau đi.”
Hồ Lăng uống một ngụm cà phê.
Thật ra lòng cô hiểu rõ, Triệu Lộ Đông dẫn cô đến đây là muốn an ủi cô, nhưng anh cứ mở cái miệng rách đó ra, thì chẳng thể nào nói chuyện cho đàng hoàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, tốc độ ăn bánh của Hồ Lăng dần chậm lại.
“Bỏ đi, Triệu Lộ Đông.”
Anh di chuyển ánh mắt chán chết đi được ấy sang.
Hai người nhìn nhau ba giây, Hồ Lăng than nhẹ một tiếng, nói: “Tôi không tính toán với anh nữa, tôi tha thứ cho anh đó.”
“…?”
Cái giọng xá tội cho thiên hạ của cô, khiến Triệu Lộ Đông cứ ngỡ như mình nghe nhầm rồi.
“Mời cô nói lại lần nữa?”
Hồ Lăng: “Tôi tha thứ cho anh rồi.”
Triệu Lộ Đông: “Cô tha thứ gì cho tôi hả? Cô còn chưa xin lỗi ông đây nữa đó, ngược lại còn tha thứ cho tôi rồi?”
Hồ Lăng không hiểu: “Tại sao tôi phải xin lỗi?”
Triệu Lộ Đông im lặng hai giây, anh kéo cổ áo bên phải xuống đến vai.
Cánh tay anh rất dài, phần sức ở cánh tay vừa phải, có cơ bắp, nhưng không phải cứng đờ như kiểu mấy người tập gym điên cuồng, hiệu quả thị giác khá là thoải mái.
Triệu Lộ Đông: “Nhìn thấy chưa hả?”
Hồ Lăng đáp nhàn nhạt: “Giả dối vừa thôi Triệu Lộ Đông.”
Triệu Lộ Đông: “?”
Hồ Lăng nói: “Anh khí huyết không đủ hả? Nếu không thì tôi đánh đại một cái, sao mà để được vết đỏ rõ như vậy chứ.”
Triệu Lộ Đông nhíu nhẹ mày.
“… Đánh đại một cái?” Anh ngẩng cằm lên, giơ cánh tay dài ra. Hồ Lăng không kịp tránh, cổ tay phải bị anh bắt được. “Anh làm gì đó!” Cánh tay Triệu Lộ Đông thon dài, ai ngờ được lại mạnh như thế, anh kéo cổ tay của cô qua, lật lên nhìn, sau khi đã thấy rõ gì đó, anh cắn răng nói: “Quả nhiên là chỉ tay ngang mà!”
Hồ Lăng nói một cách chống cự: “Ai cho anh kéo tôi! Bỏ ra!”
Cô không vẫy ra được, lấy hết sức dùng chân mình đạp lên, Triệu Lộ Đông lại thét lên, thả lỏng cánh tay.
Thật ra Hồ Lăng vừa giơ chân lên đã hối hận rồi, hôm nay cô mang dép cao gót gót nhọn, mà Triệu Lộ Đông vẫn cứ mang đôi dép lê kia … khổ nổi không kịp rút chân lại nữa rồi.
Cú đạp này của cô đạp thẳng vào phần da thịt, còn trượt trên mu bàn chân nữa.
Mắt thấy mặt Triệu Lộ Đông trương đỏ lên, trán thấm mồ hôi. Cuối cùng Hồ Lăng ăn một miếng bánh, nói một cách lơ mơ: “Tôi về đi làm đây, sắp trễ rồi, còn chưa tính sổ sách cho xong nữa.” Đi vù một phát mất tiêu.
Đi làm ca chiều, Triệu Lộ Đông đi cà nhắc về tiệm, A Tân hỏi anh bị sao thế, anh lạnh mặt nói va vào phần cứng của đường dây điện.
Hồ Lăng nghiêm túc ghi chép sổ sách, Triệu Lộ Đông lại đi sang, cô ngẩng đầu một cách mơ màng: “Ông chủ bị sao thế?”
Triệu Lộ Đông cười một cách u ám: “Không sao hết, úp cho tôi gói mì.”
A Tân nói: “Em cũng muốn.”
Hồ Lăng úp hai gói mì, còn lét lút bỏ thêm một cây xúc xích vào cho Triệu Lộ Đông.
Tranh chấp đánh nhau kết thúc, Nico quay trở về đội tuyển trường.
Một tuần sau cuộc thi đấu giữa các trường đại học bắt đầu, Nico dẫn đội Học viện Công nghệ khí thế rầm rộ, đánh vào được top 8, tạo nên thành tích tốt nhất trong lịch sử.
Phần thi top 4 là thi trực tiếp, ở thành phố S, phía ban tổ chức chi trả tiền vé máy bay và khách sạn, cả quá trình thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên nền tảng video game.
Đối thủ trong phần thi top 4 của Nico là Học viện Thể dục ở một thành phố nào đó, thành viên trong đội đều cao to vạm vỡ, vào lúc xếp đội trước khi thi đấu, bình quân thì cao hơn bên Học viện Công nghệ cả một cái đầu.
Phát trực tiếp có phần bình luận, trong đó toàn là chế giễu bên Học viện Công nghệ, Hồ Lăng cười lạnh, gõ vào phần bình luận: Cao thì có ích lợi gì, cũng đâu có ngăn được cái sự xấu đâu chứ.
May mà trong nhóm cũng có những người mắt sáng như tuyết, vào lúc MC giới thiệu thành viên trong đội, đến lượt Nico, phần bình luận dừng một lúc, sau đó liên tục bình luận hàng loạt dấu chấm hỏi.
“Thằng nhóc này hơi đẹp trai đó…”
“Tóc hồng? Sao mà ngạo mạn thế?”
“Cậu ấy mạnh lắm, là chủ lực của bên Học viện Công nghệ đó.”
“Đẹp traiiiiiiiiiiii!”
Tướng tá của Nico thuộc kiểu tinh tế, nhất là lúc cậu cười, bóng cả khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, bắt cam vô cùng.
Trận này Nico dùng Varus.
Tướng này đúng là khiến cho Hồ Lăng được cảm nhận hàng loạt cảm xúc khác nhau.
Cả quá trình thi đấu cô đều căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Cả đám Triệu Lộ Đông thì thoải mái hơn nhiều, nhất là Bạch Minh Hạo chỉ xem được mười phút, thì để lại một câu “Thắng rồi”, xong quay lại chơi game.
Vừa mới bắt đầu thì cuộc thi đã hiện ra tình hình nghiêng về một phía, Khỉ ốm đánh bot*, giúp Nico và Lãnh Vũ tạo nên ưu thế, Nico lấy hết cả máu và tháp, dẫn đầu từ đầu đến cuối.
*Đánh bot: Đường Rồng, thường đảm nhận bởi tướng Xạ thủ và Trợ thủ.Đợt cuối cùng Nico lấy được Quadra Kill*.
*Quadra Kill: Giết được bốn tướng liên tiếp.Bình luận đồng loạt “Đỉnh đỉnh đỉnh”, còn ghẹo cậu không may mắn, không lấy được Penta Kill*. Hồ Lăng nhìn thần thái của Lãnh Vũ, cảm thấy tám mươi phần trăm là do cậu ta cố ý giành.
*Penta Kill: Giết được năm mạng liên tiếp.Kết thúc cuộc thi, Hồ Lăng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn chúc mừng, bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái xuất hiện trong ống kính. Tiểu Viên đứng dưới sân khấu kích động giơ cao bảng cổ vũ của Học viện Công nghệ, hét tên của Nico. Hôm nay cô bé mặc một cái váy lolita xinh đẹp, nở nụ cười xán lạn như ánh mặt trời.
Cả màn hình đều là hơi thở thanh xuân.
Bình luận lại bùng nổ thêm lần nữa.
“Em gái này được đó chứ!”
“Dễ thương.”
“Haha, Học viện Thể dục thua ở chỗ không có mấy em gái đáng yêu.”
“Đó là bạn gái của Đầu hồng hả?”
Đọc đến câu hỏi cuối cùng, tin nhắn của Hồ Lăng không gửi đi.
Khi phỏng vấn sau trận đấu, Tiểu Viên dưới cương vị là người dẫn đội bị gọi đến, MC chọc ghẹo hỏi cô là người nhà của thành viên nào trong đội, mặt Tiểu Viên nhìn vào ống kính có hơi xấu hổ.
Nico liếc mắt về hướng khác.
Cả đám trong khung bình luận đều có hỏa nhãn kim tinh, nói rằng chắc chắn Tiểu Viên với tên Đầu hồng là một đôi, nhưng là do em gái theo đuổi, hai người này rất đẹp đôi.
“Mắt mấy người tinh!” Hồ Lăng không nhịn nổi phun ra một câu.
“Cô cách màn hình xa ra chút!” Triệu Lộ Đông đứng đằng sau lưng cô nói, “Đừng có mà làm hỏng màn hình của tôi.”
Hồ Lăng biết rằng anh đang chế nhạo cơn ghen của cô, hừ một tiếng, quay đầu đi, phát ngôn trên phần bình luận cứ như đang nghẹn họng vậy: “Không có xứng tí nào hết được chưa!” Tiếc là bị dìm trong dòng nước lũ cuồn cuộn rồi.
Triệu Lộ Đông cười lạnh một tiếng, rồi bỏ đi.
Hồ Lăng lại ngồi đó thêm mấy phút, cũng cảm thấy hành vi của mình thế này quá nhàm chán. Cô đứng dậy quay về quầy thu ngân, màn hình hiển thị tin tức về kế toán, cô nhớ đến gì đó, nói với Triệu Lộ Đông: “Ông chủ, thuê một kế toán đi.”
Triệu Lộ Đông: “Làm sao, tình cảm không thuận lợi nên không muốn đi làm nữa hả?”
Hồ Lăng: “Chuyện nào ra chuyện đó, phần của tôi thì tôi làm tốt lắm đó. Nhưng anh không phân rõ việc kết toán ca sáng ca tối, không thể nào đối chiếu được, sáng hôm nào đến tôi cũng phải ghi chép lại một lần.”
Triệu Lộ Đông ngừng lại, nói lầm bầm: “Đúng là Huyên Tử không có giỏi về việc tính toán…”
Hồ Lăng: “Không phải buổi tối anh có nhiều người lắm à?”
Triệu Lộ Đông: “Đều không thích hợp để động não.”
Hồ Lăng: “Vậy anh nghĩ cách thử đi, sổ sách tiệm chúng ta lộn tùm lum hết lên, tồn kho cũng không đối chiếu được, ghi chép sổ sách trước đó cũng sai hết cả rồi.”
Triệu Lộ Đông nghĩ một lúc, thương lượng với cô: “Nếu không thì thế này, cô làm luôn cả phần việc buổi tối đi, tôi tăng lương cho cô.”
Hồ Lăng: “Để tôi làm ba ca? Muốn tôi mệt chết à?”
Triệu Lộ Đông: “Vậy cô dành thời gian dạy Huyên Tử đi?”
Hồ Lăng cười lạnh: “Vậy sợ còn mệt hơn là làm hết.”
Triệu Lộ Đông cạn lời.
Thật ra cũng không phải là Hồ Lăng không thể làm hết, cường độ công việc ở đây chỉ bằng phần nhỏ so với công việc ở công ty trước kia. Nhưng gần đây vì chuyện của Nico và Tiểu Viên mà cô có hơi buồn bực, Triệu Lộ Đông lại cứ thích lấy chuyện này châm chọc cô, cô càng buồn bực hơn, cô buộc phải tìm cơ hội bẫy anh mấy lần mới được.
Chỉnh cho đến khi anh không còn gì để nói, lòng cô mới dễ chịu hơn chút xíu.
Cuối cùng Triệu Lộ Đông cũng thỏa hiệp: “Cô muốn tìm thì tìm đi.”
Chiều đó Hồ Lăng liền treo tin tuyển dụng lên.
Qua thêm được hai hôm, cuộc thi đấu bán kết giữa các trường bắt đầu.
Vòng bán kết chia nhóm, không may thay Học viện Công nghệ được chia vào cùng một Học viện nổi tiếng nào đó ở Hải Khẩu. Trường này là khách quen của vòng chung kết giải LOL cấp trường, đã lấy quán quân N lần, cũng đồng nghĩa là sinh viên E-Sport đặc biệt mà bên ngoài vẫn luôn đồn đại.
Kết thúc cuộc thi đúng như dự kiến, đội mạnh có kinh nghiệm hơn, Học viện Công nghệ thua trong tiếc nuối.
Trong ống kính phần phát trực tiếp vẫn có Tiểu Viên, cả đám Nico thua cuộc thi, mặc dù sắc mặt của Tiểu Viên nuối tiếc, nhưng không phải quá là buồn.
Hồ Lăng thân là con gái, vừa nhìn thấy biểu cảm của cô bé khi nhìn Nico thì rõ ràng hết mọi việc.
Quả nhiên, sau cuộc thi tin tức mà Khỉ ốm đồng đến, Tiểu Viên chính thức tỏ tình với Nico, Nico cũng đã đồng ý rồi.
Tin được truyền ra, cả đám người ở WHY X nhìn về phía Hồ Lăng theo phản xạ có điều kiện, đương nhiên là Hồ Lăng không làm mất mặt mình, cô nở nụ cười, mọi thứ như bình thường.
Cô nhìn Triệu Lộ Đông.
“Ông chủ, tin tuyển dụng trước đó đã đăng rồi, có người đến ứng tuyển, anh có muốn phỏng vấn không?”
Triệu Lộ Đông chậm rãi lắc đầu.
“Được, vậy tôi đi.” Hồ Lăng lấy túi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi gọi điện thoại.
Triệu Lộ Đông châm một điếu thuốc, cả đám người còn lại trong tiệm hơi nheo mắt, A Tân nhẹ nhàng phun ra một chữ:
“Đau.”