Hồ Lăng đi ra khỏi tiệm, A Tân nhìn sắc mặt cô thì biết rõ là họ cãi nhau rồi. Khi cô ra khỏi tiệm, A Tân gọi cô lại.
“Chị Lăng, mời em chai nước đi.”
Họ đi vào một cửa hàng tiện lợi gần đó.
A Tân nói: “Chị đừng trách anh Đông, người khó chịu nhất chính là anh ấy. Tình cảm giữa anh ấy và Bạch gia sâu đậm hơn so với các anh em khác, họ lớn lên cùng nhau mà.”
“Chị biết là họ lớn lên với nhau.” Hồ Lăng thầm nghĩ chị với anh ta mới là lớn lên với nhau này.
A Tân hỏi: “Chị có biết trước đây nhà Bạch gia làm gì không?”
“Không phải là mở sòng bạc à?”
“Không phải hoàn toàn là vậy, ban đầu bố cậu ấy người trung gian.”
“Là sao?”
“Người cá độ trung gian, kiểu là chuyên kéo người ta đi cá độ ấy. Bố cậu ấy từng làm ở Macau và cả Đông Nam Á, cụ thể thế nào thì em không rõ, dù sao thì sau này cũng bị bắt vô đó rồi, bây giờ cũng không rõ là đang ở đâu.”
“Vậy mẹ cậu ấy đâu?”
“Không biết, vốn chẳng hề xuất hiện bao giờ. Bố cậu ấy là người thân duy nhất của cậu ấy, sau khi vào đó thì chẳng còn ai quản cậu ấy nữa rồi.”
Họ đi đến cửa hàng tiện lợi, mua hai chai nước, đứng bên đường uống nước.
A Tân: “Vì hồi nhỏ Bạch gia ốm yếu với thích giả ngu, nên hay bị người ta ăn hiếp lắm.”
Hồ Lăng: “Cậu ấy thích giả ngu á?”
A Tân: “Hồi nhỏ mà, ai mà không có lúc ngu ngốc. Với cả cậu ấy được di truyền kĩ năng từ bố mình, từ nhỏ cho dù là đánh bài hay là đánh mạt chược gì cũng đỉnh cực, sau này game online nổi rồi thì bắt đầu chơi game online, cũng là chiến thần bất bại. Người kiểu này thì cậu ấy không giả ngu chị cũng sẽ cảm thấy cậu ấy vờ vịt. Ban đầu cậu ấy hay bị người ta kiếm chuyện, về sau có một lần anh Đông giúp cậu ấy, hai người bắt đầu chơi với nhau rồi. Cậu ấy không thích bị người ta quản lý, cũng chỉ nghe lời mỗi anh Đông thôi.” Dừng một chốc, cậu lại bổ sung, “Thỉnh thoảng cũng không nghe.”
Hồ Lăng nhớ gì đó, nói: “Chị nhớ sau này tiệm nhà cậu ấy đồng cửa rồi?”
A Tân “Đúng rồi, bố cậu ấy làm trò bị bắt vào đó. Lúc đó Bạch gia sống ở nhà anh Đông, em cũng quen cậu ấy vào lúc đó đó. Sau này thì cậu ấy được người thân đến đón đi, chắc là đi được khoảng một năm hơn đó, nhưng nghe nói là sống không được tốt, rồi thương lượng với anh Đông qua lại đây, sau đó thì cứ ở trong tiệm luôn Nói ra thì, tiệm này còn có chút cổ phần của Bạch gia nữa đó.”
Nói xong câu này, A Tân thở dài một hơi.
“Anh Đông cứ theo dõi cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy sẽ đi vào con đường của bố cậu ấy… cho nên xảy ra chuyện này, anh Đông buồn lắm, nói thật nhé không khoa trương đâu, như trái tim tan nát vậy á.”
Hồ Lăng đóng nắp chai nước lại.
“Có đau lòng thế nào đi nữa, thì không quan tâm đến tiệm nữa thì có coi được không?”
A Tân nói: “Chuyện này ấy à, chị cứ coi như anh ấy thất tình đi, thế này thì có thể hiểu được mà.”
Hồ Lăng: “…”
A Tân: “Không sao, Huyên Tử và Dưa Leo còn đang live stream mà, nhất là gần đây Dưa Leo kiếm được nhiều quà lắm, đóng cửa tiệm mấy hôm cũng không sao đâu.”
Đứng bên đường suy nghĩ thêm một lúc nữa, Hồ Lăng nói: “Nhà Bạch Minh Hạo ở đâu cậu biết không, gửi qua điện thoại chị đi, chị đi về trước đây.”
Về việc Hồ Lăng về nhà sớm đến vậy khiến cho Tôn Nhược Xảo cảm thấy rất kỳ lạ, Hồ Lăng cởi áo khoác, nằm dài ra sô pha, lười chẳng nói lấy câu nào. Tôn Nhược Xảo lại càm ràm cô một lúc lâu, sau đó bảo cô đi ra ngoài mua đồ ăn.
Ngày thứ hai, Hồ Lăng dậy từ sáng sớm, đi về hướng nhà Bạch Minh Hạo. Lên xe, cô suy nghĩ thật kỹ rốt cuộc nên sắp xếp từ ngữ kiểu gì, mới có thể nói cho cái kẻ kỳ lạ kia động lòng được.
Vừa mới nghĩ được nên mở đầu như thế nào, thì bỗng liếc thấy một cái bóng trắng.
Hồ Lăng cực quen với bóng dáng này, vừa nhìn đã nhận ra đó là Bạch Minh Hạo.
Bây giờ đã đến gần nhà cậu lắm rồi, cậu ra ngoài làm gì? Ăn cơm? Tản bộ? Mua đồ?
Hồ Lăng cho taxi dừng bên đường, trả tiền xong thì đuổi theo, chạy cả nửa con đường, cuối cùng cũng đã thấy được bóng lưng ấy. Nhưng còn chưa kịp gọi tên, Bạch Minh Hạo đã quẹo vào một ngân hàng bên đường.
Ngân hàng… vậy là có liên quan đến tiền rồi.
Với trực giác mà có sẵn của một người con gái, Hồ Lăng dừng bước, trốn vào một góc để xem trộm.
Bạch Minh Hạo vào quầy thu ngân, tầm khoảng hai mươi phút sau thì đi ra, cậu không rời đi ngay lập tức, mà đứng bên đường hút thuốc. Hồ Lăng tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của cậu, nhìn trạng thái thì cũng bình thường, cũng chẳng tốt hơn Triệu Lộ Đông là bao, thậm chí còn lạnh lùng hơn chút nữa.
Khi cô vừa chuẩn bị tìm cậu để nói chuyện cho đàng hoàng, ai ngờ vừa bước một bước ra, thì đã thấy Bạch Minh Hạo gẩy điếu thuốc rồi bỏ đi, đi ngang qua thùng rác, quăng cả điếu thuốc và tờ tờ giấy rút từ trong túi quần ra bỏ vào thùng rác.
Tờ giấy có màu xanh nhạt, theo phán đoán qua hai mươi mấy năm sống của Hồ Lăng, chắc cái đó là hóa đơn của ngân hàng.
Emmmmmmmmm………….
Bây giờ đã xuất hiện vấn đề rồi.
Nhặt, hay là không nhặt?
Bạch Minh Hạo đã đi xa rồi, Hồ Lăng vẫn còn đứng tại chỗ để suy nghĩ. Sau đó thấy người qua đường chuẩn bị nhả nước bọt vào thùng rác, đầu cô lập tức nóng lên, nhảy vọt qua đó….
“Dừng lại!”
Cô đẩy người qua đường ra, cứu tờ giấy đó về.
Hồ Lăng mở tờ giấy ra, quả nhiên là hóa đơn, người nhận tiền tên là “Hứa Diệc Thu”.
Nhìn vào số tiền trên hóa đơn, Hồ Lăng trừng rớt cả mắt.
Bảy trăm ngàn tròn.
*Hiện tại 1NDT là gần 3.500VNĐ, nên Bạch gia chuyển hơn 2 tỏi Việt Nam nha mọi người.Hồ Lăng tìm một tiệm bánh mì bên đường, đi vào tiệm nghiên cứu tờ hóa đơn một lúc, cuối cùng bỏ tờ hóa đơn vào trong túi mình.
Cô gọi điện thoại cho Bạch Minh Hạo, cậu nghe máy.
Hồ Lăng: “Cậu đang ở đâu?”
Giọng của Bạch Minh Hạo vẫn nhẹ nhàng dịu dàng như trước đây.
“Ở nhà, làm sao thế?”
Hồ Lăng nói: “Tôi đi tìm cậu, đến ngay đây.”
Bạch Minh Hạo: “Làm gì nữa?”
Hồ Lăng nói: “Nói chung cậu cứ ở nhà đợi tôi đi.”
Hồ Lăng cất điện thoại, lại xuất phát thêm lần nữa. Cô thuận lợi tìm được địa chỉ mà A Tân gửi. Bây giờ Bạch Minh Hạo đang ở trọ trong một khu chung cư cũ.
Cô tìm đến cửa nhà, gõ cửa.
Bạch Minh Hạo ra mở cửa, vừa mở cửa ra, Hồ Lăng đã cảm thấy hơi lạnh ập vào mặt.
Đây là một căn phòng đơn, khoảng chừng tầm bốn mươi mét vuông. Khá là giống với những gì mà cô tưởng tượng, là một nơi cực kỳ thiếu không khí của cuộc sống. Trước đây Hồ Lăng chê cái phòng của Triệu Lộ Đông như cái ổ chó, đến nhà Bạch Minh Hạo rồi mới phát hiện, ổ chó cũng còn tốt đó, nói chung vẫn tốt hơn cái hầm đựng đồ.
Vì là lạnh quá, nên ở nhà Bạch Minh Hạo cũng mặc nhiều đồ hơn, nhưng vẫn cứ mỏng manh như thế. Trên mặt cậu vẫn còn vết thương bầm xanh, là do fan Bki đánh khi trước, đến bây giờ còn chưa tan.
Cậu mời Hồ Lăng vào nhà, trên mặt đã mất đi vẻ hờ hững như ban nãy khi ở ngoài đường nữa rồi, cậu cười nói: “Làm sao, chị cũng muốn đến để mắng tôi à?”
Hồ Lăng phất tay: “Tôi không có biết mắng người, người như tôi ấy à chỉ nói lý lẽ thôi.”
Nụ cười của Bạch Minh Hạo càng rõ ràng hơn.
Hồ Lăng đi vào trong nhà, đồ dùng trong nhà rất ít, còn đơn giản hơn là trong khách sạn nữa, không có hơi thở của sự sống.
Bạch Minh Hạo lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh ra, ném cho Hồ Lăng một chai, Hồ Lăng giơ tay một cách tiêu sái…
Không chụp được.
Cô bình tĩnh đi ra ngay chỗ cửa sổ, nhặt chai nước lên. Trên bệ cửa sổ là cái giá phơi đồ sát đất, trên đó phơi những món đồ thay, gọn gàng ngăn nắp, hoàn toàn khác hẳn với tên Triệu Lộ Đông.
Hồ Lăng thở dài một tiếng.
Bạch Minh Hạo ngồi bên cạnh giường, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bạch gia…”
“Hửm?”
“Thật ra trong lòng của tôi cậu…”
Bạch Minh Hạo nhíu mày.
“Vẫn là người ra dáng đàn ông nhất trong WHY X.”
Bạch Minh Hạo dở khóc dở cười.
“Đừng có như vậy, để ai đó nghe được là tôi lại tội chồng thêm tội đó.”
Hồ Lăng nghe mà như không nghe, rồi bắt đầu mở đầu bằng lời thoại mình soạn sẵn.
“Ở trong tiệm của mình, cậu là sự tồn tại của bậc quần hùng có IQ, tâm lý và tố chất đều vững mạnh, kỹ thuật chơi game quá đỉnh.”
Bạch Minh Hạo lắc đầu.
Hồ Lăng cứ liên mồm lẩm bẩm: “Là trụ cột, cốt lõi và ý nghĩa của cả đội.”
Cuối cùng Bạch Minh Hạo cũng không chịu nổi nữa, mở miệng: “Chị ơi, em sai rồi, chị đừng có nâng em lên nữa, có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Hồ Lăng nhìn cậu bằng cặp mắt không chút cảm xúc: “Vậy tôi nói thẳng nhé?”
Bạch Minh Hạo gật đầu.
Hồ Lăng: “ ‘Hứa Diệc Thu’ là ai thế?”
Vốn dĩ sắc mặt Bạch Minh Hạo đang hết sức thong thả, vừa nghe cô hỏi như thế, thì lập tức thay đổi sắc mặt. Cậu nhìn Hồ Lăng, nhìn với đôi mặt đổ lửa.
“Sao chị biết đến cái tên này? Anh Đông kể chị nghe à? Không đúng, chắc là anh ấy cũng chẳng biết đâu…”
Hồ Lăng nghe những gì anh nói, hình như Triệu Lộ Đông cũng không rõ sự tồn tại của cái tên đó.
Im lặng một lúc lâu, Bạch Minh Hạo nói: “Cái này thì chị đừng hỏi.”
Hồ Lăng nói tiếp: “Chắc là không lớn tuổi nhỉ. Hoặc là, chỉ là học sinh cấp ba?”
Bạch Minh Hạo nghiêng đầu, khó mà mở lời.
“Rốt cuộc thì làm sao mà chị biết.”
Hồ Lăng cười nhưng không nói.
Khi trên đường cô đến đây, cô đã dùng điện thoại đi tra cái tên “Hứa Diệc Thu” này, vì chữ “Diệc” rất hiếm gặp, cô nghĩ là có lẽ sẽ tra ra được gì đó.
Kết quả thế mà lại tìm ra được thật.
Cả trang mạng chỉ có mỗi một người này, ở thành phố C của tỉnh này, cách chỗ họ hơn ba trăm cây số. Tất cả tin tức đều đến từ diễn đàn và trang mạng của một trường cấp ba tên là Bác Ưng. Hồ Lăng ở xa như vậy mà còn nghe nói đến ngôi trường cấp ba Bác Ưng này, đây là một ngôi trường tư lập nổi tiếng, chất lượng trường học rất tốt, học phí cũng đắt cực kỳ.
Mà cái người tên Hứa Diệc Thu này, là thần thánh khắp nơi trong ngôi trường này, thường thì nguyên nhân để lên bài là giành được giải, toàn là thành tích tốt ABCD gì đó, là hình dáng của đứa con kiêu ngạo của trời.
Hồ Lăng nhìn thấy hình của cậu trên diễn đàn trường khi đang nhận giải. Là một học sinh xuất sắc rất điển hình -đó là ấn tượng đầu tiên của cô, mày rậm mặt chữ điền để đầu đinh, đeo một cặp kính gọng đen.
“Cậu không có gì để nói à?” Hồ Lăng hỏi.
Bạch Minh Hạo: “Có, làm sao chị biết được?”
Hồ Lăng nói: “Cậu nói về mối quan hệ giữa cậu và cậu bé kia trước đã.”
Càng ngày sắc mặt của Bạch Minh Hạo càng lạnh, lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến chị, đến đây được rồi, tôi không muốn nói nữa.”
Cậu thể hiện thái độ tiễn khách, nhưng Hồ Lăng không hề lùi bước.
“Mới đây chúng ta bị chửi một trận bị chửi chó mất mặt, còn cả Dưa Leo nữa, không dễ gì mới vui vẻ được hai ba hôm, giờ lại buồn hiu rồi, bây giờ không ai chú ý đến việc có phải là kỹ thuật của cậu ấy tốt hơn Bki không, tất cả sự chú ý của mọi người đề tập trung vào việc có phải cậu bán độ rồi không. Ít nhiều gì thì cậu cũng là một phần của cả đội, cũng phải phụ trách chút gì đó đi chứ nhỉ?”
Bạch Minh Hạo nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhìn tôi có giống người biết phụ trách không?”
Hồ Lăng cảm thấy thật ra vấn đề này khó mà nói, nếu như thật sự là cậu chẳng hề có chút trách nhiệm nào, cũng không nhất đính sẽ đưa tấm thẻ ngân hàng kia cho Triệu Lộ Đông. Rồi nhìn lại hoàn cảnh sống xung quanh cậu, cũng không giống với kiểu của kẻ hám tiền.
“Cậu biết Triệu Lộ Đông muốn đóng cửa tiệm không?” Cô hỏi cậu, “mấy hôm trước có người đến đập tiệm, may là phát hiện ra sớm, nhưng kính thủy tinh bị phá hỏng rồi. A Tân thay kính suýt nữa thì đứt cả tay rồi.”
Hết mấy lần chất vấn, đầu của Bạch Minh Hạo cúi thấp hơn, chân mày nhíu chặt.
“Tôi biết chuyện này trách tôi hết…”
“Nhưng mà,” Hồ Lăng cắt lời Bạch Minh Hạo, “Cho dù mấy hôm trước vào thời điểm ồn ào hung dữ nhất, có người đề nghị với tôi, gợi ý chúng ta tìm một phương tiện truyền thông để lên tiếng, nói chuyện trước đây của cậu chúng tôi không biết, những hành vi cá nhân của cậu đều không hề liên quan đến đội, nhưng Triệu Lộ Đông không đồng ý.”
Bạch Minh Hạo không nói tiếng nào.
“Thậm chí cả Dưa Leo và Huyên Tử anh ấy cũng không nói, anh ấy vẫn luôn giữ thể diện cho cậu, Dưa Leo đến bây giờ Dưa Leo vẫn vững tin là cậu không làm gì, ngày nào cũng chửi nhau với cái đám “đồn bậy” kia. Từ sau khi cậu đi Triệu Lộ Đông chẳng quan tâm đến chuyện gì hết, tôi cảm thấy anh ấy cũng chẳng giận là bao, chỉ là thất vọng mà thôi. Còn cậu thì sao hả? Như thế này.” Cô giơ tay ra, chọc chọc lên vai Bạch Minh Hạo. “Không thể không chịu trách nhiệm với những người đối tốt với cậu chứ, cậu còn là con người không?”
Hồ Lăng đứng chỗ này thì vừa hay nhìn cậu từ trên cao xuống, cô nói câu này xong, Bạch Minh Hạo lại cúi đầu càng thấp hơn nữa, da của cậu trắng cực kỳ, nên khi cổ cậu đỏ lên thì nhìn rõ cực kỳ.
Hồ Lăng nhìn cậu, cũng có chút xúc động.
“Lão Bạch, nói thiệt nhé tôi rất thích tiệm này.” Hồ Lăng ôm cánh tay, rồi lại dựa vào bệ cửa sổ lạnh băng, “Thật ra trước khi đến tiệm nhà tôi cũng có một đống chuyện không ra gì, thiếu một đống nợ, phiền chết đi được. Sau khi đến đây… mặc dù cũng đủ chuyện bát nháo, nhưng không phải là chuyện đó.” Cô cũng không biết nên hình dung thế nào. “Tôi rất vui khi quen được mọi người, tôi không muốn cái tiệm này cứ sập như thế.”
Bạch Minh Hạo mím môi, cuối cùng nói: “Xin lỗi…”
Giọng của cậu hơi khàn, chẳng còn đâu dáng vẻ tự nhiên khi nảy vừa mới mở cửa.
“Tôi cũng không ngờ sẽ như thế này.”
Hồ Lăng: “Hôm đó cậu với Triệu Lộ Đông nói gì rồi?”
Bạch Minh Hạo: “Tôi nói cổ phần của tiệm net tôi không cần nữa, coi như là bồi thường.”
Hồ Lăng: “Anh ấy là người coi trọng tiền bạc hả? Ngày đầu tiên cậu quen anh ấy hả?”
Bạch Minh Hạo không nói gì.
Hồ Lăng vừa khuyên, vừa mắng trong lòng, sao mà cô cảm thấy mình cứ như MC trong chương trình Cuộc chiến bảo vệ tình yêu vậy.
Bạch Minh Hạo im lặng một lúc, mới ngước mắt lên nhìn.
“Chị biết khuyên bảo người ta thật đó…” Cậu cười khổ, “Công lực thâm hậu, chịu không được luôn, cô nói khiến tôi sắp khóc rồi.”
Hồ Lăng: “Vậy nên là?”
Bạch Minh Hạo lắc đầu: “Đây là chuyện của riêng tôi, tôi sẽ tự xử lý. Chị nói với anh ấy, tất cả tổn thất trong khoảng thời gian đóng cửa tiệm này, tôi sẽ trả lại hết cho anh ấy.”
“Trả thế nào?” Hồ Lăng hỏi, “Bán tiếp hả?”
Bạch Minh Hạo cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Hồ Lăng rời khỏi nhà Bạch Minh Hạo, đứng ở cổng chung cư, ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời xanh thẳm.
“Cậu tưởng tôi cứ thế là xong rồi hả?” Hồ Lăng đứng bên bồn hoa gõ gõ đôi giày cao gót.
Kha kha.
Một chiếc taxi ngang qua, Hồ Lăng lập tức chặn lại, vẫy tay!
“Đến trạm tàu điện ngầm!”