Chốn Thê Mỹ

Chương 9

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lộ Đinh rời khỏi căn phòng ấy, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Mùa hè thật giống như vĩnh viễn cũng không kết thúc, thiêu cháy trời đất bằng tất cả nhiệt tình của mình, ve kêu râm ran không ngớt. Lộ Đinh cảm thấy mình giống như vừa giành được thắng lợi tạm thời trong trận chiến của hai người. Cậu hiên ngang ra ngoài, xuống tầng, quay về phòng trong ký túc xá, mở máy tính xem bài tập mà giáo viên cho, còn có kịch bản mới mà Cố Tiểu Lâm gửi.

Ngày đầu tiên trôi qua, Lộ Đinh không nhịn được nghĩ, có lẽ Trình Vực sẽ chặn cậu ở hành lang lúc tan học, dẫn cậu vào phòng ăn bắt ăn một bữa không được kén chọn, hoặc là sẽ trực tiếp nắm đầu bắt cậu quỳ xuống trong phòng học người đến người đi để trừng phạt.

Ngày thứ hai trôi qua, có lẽ Trình Vực đang ở nhà chờ cậu. Im lặng chính là sự tức giận của hắn. Bởi vì cậu đã khiêu chiến quyền uy của hắn, cậu cũng có thể phục tùng mà nhận sai.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Lộ Đinh bắt đầu đứng ngồi không yên. Cậu bắt đầu ý thức được, không thấy Trình Vực.

Cậu đã nhiều lần mơ thấy Trình Vực. Mơ thấy hắn trừng phạt cậu vì tội trốn đi. Thậm chí cậu mơ thấy hắn trói mình lại, quấn vào chân giường. Cậu đeo xích cổ đi theo sau Trình Vực, một tấc cũng không rời. Ở sau cánh cửa vẫn luôn đóng chặt kia, trong căn phòng Lộ Đinh chưa từng đặt chân tới, tất cả dục vọng của Trình Dục bày ra trước mắt cậu.

Mỗi lần tỉnh dậy, tính khí cậu đều phấn chấn bừng bừng. Nhưng cậu chỉ lẳng lặng nằm yên, để mặc dục vọng tự tắt.

Tuân thủ mệnh lệnh của Trình Dục như cũ làm cậu cảm thấy an tâm.

Cậu cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình trong mơ. Cậu lại có thể vì tự tôn bị tước mất mà cảm thấy hưng phấn. Cậu thế mà lại tình nguyện hy sinh tự do, tự tay đeo vòng cổ, giao đầu dây còn lại vào trong tay Trình Vực.

Cậu không bình thường.

Đã mấy ngày trôi qua, Trình Vực vẫn không thấy bóng dáng. Lộ Đinh cảm thấy toàn bộ dây thần kinh của mình đều đã căng tới giới hạn rồi.

Cố Tiểu Lâm gọi cậu đi quay một lần nữa.

Vẫn là đoạn hành lang như ác mộng kia, cánh cửa chỉ mở hé một chút, ánh đèn mờ ảo, mặt đất bừa bộn. Cậu lại phải đi qua hành lang này, mở cánh cửa kia ra.

Cố Tiểu Lâm thấy mặt cậu trắng bệch, mắt thâm quầng, lo lắng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"

Lộ Đinh gật gật đầu.

Cậu gần như không cần trang điểm, hoàn toàn trùng khớp với hình tượng hồn bay phách lạc trong kịch bản, cũng không cần uống rượu. Cố Tiểu Lâm hô bắt đầu xong, cậu đã chìm trong thế giới riêng của mình. Hành lang tối tăm vô tận, chỉ có mình cậu lẻ loi bước. Bây giờ cậu đã hiểu cái gì gọi là khát vọng sâu tận trong linh hồn, cái gì là ngược xuôi tìm kiếm, cái gì là cầu mà không được.

Cơ thể cậu như biến thành một cái hang to trống rỗng, bị hành lang rách nát này nuốt chửng. Cậu phải đi đến đầu kia, đẩy cửa ra, phá vỡ cuộc sống vẫn luôn tẻ nhạt của mình, đạt được tình dục, thực hiện khát vọng, từ thờ ơ đứng thành thoả mãn mà quỳ.

Cậu vươn tay ra, cánh cửa đã ở ngay trước mặt rồi. Ánh mặt trời chen nhau len vào từ khe cửa. Cậu chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi.

Cậu nhắm mắt lại, chỉ vài bước ngắn ngủi lại giống như mạo hiểm vượt núi lội đầm qua hoang mạc.

Tay cậu dán lên cánh cửa hết sức bình thường kia, giống như có thể xuyên qua ván cửa mỏng manh mà cảm nhận được mặt trời nóng rực ở mặt sau của nó. Đơn giản như vậy thôi, cậu chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa kia liền mở ra, "két" một tiếng nghe như than thở. Ánh nắng ùa vào như trút nước. Lộ Đinh vẫn đứng im ở đó, bàn tay duỗi ra vẫn chưa rút về, hành lang tối tăm bị rọi sáng.

Lộ Đinh hoảng hốt mở mắt ra. Cố Tiểu Lâm ở sau cậu mừng rỡ hô "cắt" nhưng cậu không nghe được. Cậu nhìn thấy cách cửa không xa, là Trình Vực. Hắn đứng ở bên đó nhìn cậu, ánh mắt sâu thăm thẳm. Cũng chỉ là một cái nhìn bình thường không có gì kỳ lạ, Lộ Đinh cứng cả yết hầu. 

Cậu phát hiện, chó con đã lưu lạc rất nhiều ngày, mà dây xích vẫn bị nắm ở trong tay chủ nhân.

"Hey." Trình Vực nói.

Lộ Đinh không biết phải làm sao, không biết nên đáp lại như thế nào. Nhưng rất nhanh, cậu lại phát hiện ra, Trình Vực không phải nói với cậu mà là đang chào Cố Tiểu Lâm phía sau mình.

Cố Tiểu Lâm cực kỳ vui vẻ, nhịn không được đi đến vỗ bả vai Lộ Đinh: "Cảnh ban nãy diễn tốt lắm, cực kỳ tốt. Cmn chứ, tốt hơn lúc trước bao nhiêu. Hôm nay chúng ta thừa thắng mà xông lên đi, quay cho hết. Tôi chờ không nổi muốn quay xong bộ phim này rồi..."

Cố Tiểu Lâm vẫn đang hưng phấn, không để ý sự kỳ lạ của hai người kia. Anh ta nhiệt tình giới thiệu Trình Vực cho Lộ Đinh.

"Đây là Trình Vực, học biểu diễn âm nhạc. Hôm nay cậu ta là bạn diễn của cậu. Giời ơi, đúng là quá tốt mà, không sợ bộ phim này không có người xem rồi..."

Lộ Đinh ngơ ngác một hồi lâu mới hiểu "bạn diễn" trong lời Cố Tiểu Lâm là diễn cái gì. Cảnh duy nhất còn chưa quay xong, cảnh giường chiếu.

Trình Vực khẽ cười, răng nanh sắc bén.

"Hợp tác vui vẻ."

Lộ Đinh gần như là máy móc mà vươn tay, Trình Vực kiềm chế chỉ nắm một cái rồi buông lỏng.

Cố Tiểu Lâm đã sớm chỉ đạo thư ký trường quay bố trí tốt khung cảnh. Căn phòng mờ ảo, giống như hành lang kia, tàn tạ rách nát, chỉ có một cửa sổ nho nhỏ, quạt thông gió nặng nề chuyển động, cánh quạt cắt ngang những tia sáng vào phòng, làm cho đống chăn gối lung tung trên giường trông càng không rõ.

Cố Tiểu Lâm là một kẻ yêu nghệ thuật đến cuồng nhiệt, cũng là một người có đầu óc và ánh mắt sắc bén. Lộ Đinh khẳng định sau này anh ta sẽ có một chỗ đứng trong chuyên ngành của mình. Cố Tiểu Lâm chuyên nghiệp chỉ huy Lộ Đinh và Trình Vực.

Trình Vực nhanh nhẹn cởi áo ra, hình xăm trong căn phòng mờ ảo trông lại càng ám muội. Cố Tiểu Lâm thậm chí nghiêm khắc yêu cầu hắn phải cởi luôn cả khoá quần, chỉ đạo hắn quỳ ngồi ở trên giường, quay lưng về ống kính. Chiếc giường cũ kêu lên một tiếng "két". Trình Vực hơi khom lưng, thả lỏng người, cạp quần lỏng lẻo không giấu được hai hõm Apollo ở trên lưng.

Cố Tiểu Lâm chậc chậc hai ting tán thưởng sau đó nhìn Lộ Đinh vẫn đang đứng im không nhúc nhích bên cạnh nói Sững sờ cái gì Chuyên nghiệp một chút

Cố Tiểu Lâm "chậc chậc" hai tiếng tán thưởng, sau đó nhìn Lộ Đinh vẫn đang đứng im không nhúc nhích bên cạnh, nói: "Sững sờ cái gì? Chuyên nghiệp một chút. Không cần cởi áo, cởi nút tay áo sơ mi ra. Đúng rồi. Cởi quần ra, ngại cái gì, quần lót không cần cởi. Trình Vực quay đi, cái gì cũng không thấy. Nhanh nhanh nhanh, một lúc nữa nắng tắt mất bây giờ."

Lộ Đinh cứng nhắc cởi đồ. Đối mặt cởi cũng không được, quay lại lại cởi cũng không hay.

Trình Vực giống như đã chờ đến mất cả kiên nhẫn, quay đầu nhìn cậu nói: "Nhanh lên, lại đây."

Lộ Đinh suýt chút nữa đã quỳ xuống mà lê đến.

Cố Tiểu Lâm cầm máy quay, đuổi hết mấy em gái phụ trách đạo cụ, trường quay đang bừng bừng phấn chấn ra ngoài, điều chỉnh động tác của hai người: "Trình Vực, cậu ngồi im. Tiểu Lộ, cậu lên giường đi, mở chân ra, ngồi lên đùi Trình Vực, ôm cậu ấy. Đúng rồi."

Cố Tiểu Lâm tự mình che đống chăn thoảng mùi ẩm mốc trên giường lên, tay cầm máy quay không ổn định, giống như góc nhìn của một người xem trộm. Hai cái đùi trắng nõn của Lộ Đinh mở ra chống đỡ cơ thể. Cậu và Trình Vực dính đến rất gần. Cậu không dám ngồi hẳn xuống, cũng không dám ôm chặt, cả người căng cứng.

"Chuẩn bị, bắt đầu—"

Trình Vực ôm lấy lưng Lộ Đinh, ở nơi máy quay không chiếu tới, bấm thắt lưng của cậu rồi ấn xuống. Lộ Đinh thành thành thật thật ngồi lên đùi Trình Vực. Hắn gác đầu lên vai Lộ Đinh, lúc nói chuyện, từng luồng khí nóng rực phả lên lỗ tai cậu.

"Chó con."
Bình Luận (0)
Comment