Vậy nên ta làm xong năm cái bánh ngộ nghĩnh, ăn phần của mình rồi để lại bốn phần bánh trong bếp, lát nữa Mộc nương thức dậy sẽ không cần nấu nướng, đem bánh chia cho mọi người là được. Ta đem quần áo của mình ra giếng sau trạch viện giặt…
Vừa giặt, ta lại vừa lo nghĩ chuyện tương lai của mình, ta cũng không thể ở đây với vợ chồng Mộc tiền bối, cũng không thể về hoàng cung, còn nếu bỏ đi như lần trước, không biết có trốn khỏi truy bắt của triều đình hay không? Hay là không cần đợi tên Hi Nhi tỉnh lại, không cần biết hắn có ổn không, cứ dứt áo rời đi, thật nhanh rời khỏi biên giới Đông Quốc…
Phía nam Đông quốc là Tùy quốc, phía bắc Đông quốc lại là lãnh thổ Viên quốc giờ đã trở thành thuộc địa, phía đông chính là biển lớn, phía tây lại là núi non, rừng rú trùng trùng điệp điệp… Ngoài ra thì cũng chỉ có một số tiểu quốc nhỏ, nhưng đều lệ thuộc hay e dè Đông Quốc…
Cái Đông Quốc này, đúng là ngày càng bành trướng, ăn hiếp các nước xung quanh mà…
…
…
Lúc ta phơi xong quần áo trở về, thấy cặp hắc y nhân kia đang cầm đao đuổi nhau, vung chém loạn xạ, hét hét hò hò, còn Âu Dương lão nhân cùng thê tử lại an nhàn ngồi trên ghế uống trà, ăn bánh…
- Đồ bên trái chết tiệt! Ngươi dám ăn hai phần bánh? – Hắc y nhân bên phải vung đao đuổi theo sư đệ, tức giận hô lớn – Bao nhiêu năm như vậy, phúc họa cùng chia, ngày hôm nay ngươi lại vì bánh ngon mà ăn hết không phần ta?
Ta bật cười, thì ra hai gã này to xác nhưng lại trẻ con như vậy. Đoạn nói đến hắc y nhân bên trái, vừa chạy, vừa né, vừa oan khuất ấm ức, không nhường nhịn quay đầu quát:
- Bên phải nhà ngươi, đừng tưởng ngươi bày trò được, chính ngươi ăn phần của mình rồi, còn bày đặt để chiếm nốt phần của ta!
- Nói láo, ta chưa có ăn!
- Đừng giả biện!
- Lúc ta ở bếp vẫn thấy còn nguyên hai chiếc! Ta chỉ cầm lên một chiếc!
- Là ngươi ăn cả hai!
Hai gã cãi nhau om sòm vẫn chưa ngộ ra vấn đề. Ta có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là Âu Dương Vân lão nhân tham ăn đã ăn hai chiếc? Chỉ có thể giải thích như thế… Lần sau ta sẽ làm nhiều một chút vậy…
[ Trên nóc nhà, có một bóng người ngồi, bạch y trắng tinh khiết, ánh mắt chăm chăm nhìn chiếc bánh, thứ này đã ngọt lại còn nhiều dầu mỡ, bình thường thì sẽ sinh ra cảm giác khó nuốt…]
…
…
Bữa ăn là ta phụ Mộc nương nấu, lần này ta rút kinh nghiệm, phần thức ăn mặn cũng nấu ít hơn một chút.
Nấu xong bữa tối, ta chuyển sang nấu cháo loãng cho Thần Hi. Vì trông nồi cháo, ta để người nhà họ ăn cơm trước.
Lúc nấu cháo xong bưng lên, cả nhà đã ăn cơm xong, mỗi người đi một ngả, ngoài rau dưa thì thức ăn mặn đã cạn sạch… Thật là, họ có ý tứ không vậy, có phải là người không vậy, ăn hết sạch sẽ thức ăn mặn mà không phần người có công nấu >”
…