Bất giác ta quay ra nhìn, trong lòng có chút kinh ngạc. Miệng u lãnh hoàng tử có thể thốt lên hai chữ này sao? Vốn chỉ có vợ chồng Âu Dương lão nhân là gọi ta như vậy, bởi họ vẫn chưa biết ta có một thân phận khác là Yến Minh Cơ, dù “Tiểu Ly” mới đúng với tên thật của ta…
Mà lúc này y vẫn tĩnh mịch đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như băng giá khắc nghiệt đảo qua Thần Hi, một chút biểu tình ngạc nhiên bất thường cũng như không có, mặc dù bây giờ y đã nhìn ra Thần Hi kia với đôi mắt màu tím dị thường…
Mà Thần Hi kia, cũng hoàn toàn tự tin bình thản, không có hoang mang khi để người ta nhìn thấy điều dị thường, thậm chí có liên quan đến bí mật sinh tử của bản thân. Trong khoảnh khắc hai ánh nhìn từ cặp mắt tím yêu diễm và cặp mắt xám tro hờ hững kia giao nhau, ta cảm thấy không khí có sự phi thường biến đổi nhưng lại vô cùng khó diễn giải, có lẽ bản thân ta không đủ thâm thúy để hiểu được chuyện này, mà bản thân ta hiện giờ tâm trạng cũng đã rất tồi tệ và rối loạn. Nhanh sau đó Thần Hi lại nở nụ cười kinh bạc:
- Ra đó mới là tên thật sao?
Giọng điệu thật khiến cho người khác cảm thấy chua chát mà. Ta nhớ trước đây mình không đủ tin tưởng với hắn, cũng vì giận dỗi mà không nói cho hắn biết tên thật…
Diệp Phương Thành chuyển dời ánh mắt sang phía ta, một câu ba chữ như phân phó:
- Đi ra ngoài!
Ta lúc này không hề để ý được hết rằng có một chút phiền não bực bội thoáng trong âm điệu bình thường lãnh đạm của y, mà cũng tại một câu y nói luôn quá ngắn, không kịp để người khác cảm nhận…
Y nhanh gọn xoay người đi trước, ta đơn thuần nghĩ, có thể là Mộc nương cho gọi ta, chứ bình thường y đi ngang qua chắc chắn sẽ không có hứng thú ngó vào, càng không lên tiếng gọi…
Ta có phần thảm hại trước Thần Hi, chút nữa đến chút thể diện sót lại cũng không còn, đây coi như một cơ hội cứu cánh. Ta cố khôi phục tâm trạng và bộ dạng bình thường, nhấc chân rời đi, mặc dù rất muốn nhìn hắn một lần nữa nhưng không đủ dũng cảm, sợ ánh mắt của hắn làm mình bị tổn thương…
Kể cả dù bản thân ta chưa ý thức được hết, nhưng những hành động khó hiểu của ta gần đây, minh chứng cho một điều ta đang quan tâm đến hắn… Nhất là sau cái đêm hắn xông vào phòng Diệp Đông Doanh cứu ta, rồi khi dần dần biết được thân thế và hoàn cảnh của hắn, tâm can ta bắt đầu biến đổi từng chút, lẽ ra cũng muốn thông cảm cho hắn một ít rồi… Nhưng đổi lại, sự phũ phàng đột ngột của hắn, lại khiến ta hụt hẫng vô cùng…
…
…
Lạ kì là khi ra khỏi phòng, hướng đến hành lang kia nhìn vào vẫn thấy phòng hai vợ chồng Mộc tiền bối khép cửa, họ chưa hề dậy sao? Vậy không phải là Mộc tiền bối gọi ta? Vậy tại sao Diệp Phương Thành lại có hứng thú bước vào, mà y không hẳn giống như là vào thăm huynh đệ, ta nghĩ mãi không thể giải thích nổi nên tạm cho qua…
Ta quay ra, nhìn thấy ở lối rẽ hành lang, cái bóng trắng ấy vẫn đứng, như cố tình chờ đợi… Ta muốn đi ra nhà ngoài, nhưng thân ảnh cao lớn đó đang đứng chắn giữa hành lang, ta ngước lên nhìn y, bình thường nói:
- Ngũ hoàng tử, cảm phiền nhường đường…
Diệp Phương Thành dáng người cũng rất tốt, cao lớn nhưng không phải dạng vai u thịt bắp thô thiển, trông qua có phần thanh thoát, ở hiện đại có thể trở thành minh tinh điện ảnh nếu tính cách không quá lạnh lẽo kì quái như vậy. Đôi mắt cách đỉnh đầu của ta mấy chục cm cao cao nhìn xuống, cứ như vậy đến chục giây, thân ảnh cũng không có vẻ gì là dời đi. Chẳng hay không cần muốn nghe lời của ta vào tai?
Đến lúc ta đành định nghiêng người lách qua, y mới mở miệng:
- Đứng lại đó.
Ta ngờ hoặc quay đầu nhìn, tò mò hỏi:
- Có chuyện gì sao? – Ta tự giải thích nói tiếp – Nương của ngươi trước đó nhắn gì với ta chăng?
- Không phải chuyện của nương. – Y rõ ràng đáp.
- Vậy là chuyện gì?
- Ngươi nên biết thân biết phận. – Y nói.